Xuyên Nhanh Tích Trữ Công Đức


Lão yêu sư một tay thật mạnh tát vào mặt Cẩm Đan, lão tức giận cầm con hình nhân gỗ trong tay mà không ngừng lẩm bẩm câu -"Đáng chết, sao mày lại để nó chạy thoát, đáng chết"- Tay chân của lão không ngừng nghỉ đánh đá vào cậu.

Cẩm Đan đành ngậm đắng nuốt cay, tay nắm chặt mảnh áo trước ngực, kim đan bị lão tước đi trong lúc cậu suy yếu nhất.

Hiện tại, Cẩm Đan chỉ là một kẻ phàm nhân không hơn không kém.

Lão yêu sư sau khi đánh đến hả giận, mới quay đầu bóp nát hình nhân, mang mớ tóc đen cho vào lò lừa khiến nó bùng cháy dữ dội.

- "Tháp nhi, con có nghe ta nói không?"- Lão hướng về con búp bê sứ được đặt trên giá gỗ, khẽ vuốt mái tóc nó hỏi.

Qua một mấy giây, một tiếng bập bẹ của trẻ em vang vọng đáp lại -"Cha...!cha..."- Đôi mắt của búp bê vô hồn sáng lên.

- "Tháp nhi, mẹ con đã bỏ con rồi, chỉ còn cha, chỉ còn cha.

Con phải nghe lời cha"- Lão đem một chén sữa đến cho đứa nhỏ, tay nhẹ nhàng chăm bẵm cho búp bê gỗ.

Tháp nhi dường như cũng nghe hiểu, giọng nói lơ lớ của đứa trẻ lại vang lên -"Nghe lời...!nghe lời"-
- "Tháp nhi ngoan, nghe lời cha đem toàn bộ những kẻ muốn cả đường cha con chúng ta đoàn tụ về nơi suối vàng hết"- Quỷ linh nhi được lão ta nuôi dưỡng còn hơn nữ quỷ kia, bao nhiêu thứ lão đều cung phụng để nó duy nhất chỉ có thể phục tùng lão.

Lần này, lão không tin không thể tiêu diệt hai thằng oắt con đấy.

- "Cẩm Đan, ngươi nghe cho rõ, nếu như lần này ngươi không hộ tống Tháp nhi đàng hoàng thì ta sẽ chính tay bóp chết ngươi"- Lão quay lại dùng một con trắng dã nhìn cậu, một lời cảnh cáo vang lên.

Cẩm Đan nghiến răng, ánh mắt hận thù nhìn lão.


Sở Ngạn châm một điếu thuốc, rắc tàn thuộc lên mặt bàn, một vòng tròn đỏ máu hiện ra.

Đôi mắt hắn híp lại, hướng về người đang nằm trên giường, gõ gõ tay một chút cũng không nói gì thêm mà quay về với vòng tay của Vĩnh Hy.

Ngón tay thon dài chạm vào đôi môi khô khốc của y, rồi lại hôn lên đôi môi ấy.

Dần nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.

[Nghi lễ của quỷ? Tà thuật phương Tây?] - Lucifer thắc mắc khi chứng kiến toàn bộ cảnh này.

- "Im"-
[...]
Đồng hồ quả lắc lại rung lên từng đợt, Vĩnh Hy chạm vào làn da mềm mịn của người trong lòng, môi y hơi mím, dường như có sự luyến tiếc không nỡ.

Ngay lúc ấy, dưới tầng hầm của lâu đài bùng lên những ngọn lửa nhỏ, thiêu rụi cái xác cuối cùng bên ngoài vòng tròn.

Chỉ còn lại duy nhất cái xác nằm giữa vòng tròn.

Ngón nến xác người, bao nhiêu ngọn nến bấy nhiêu trăm năm sống.

Nến đã tàn thì mạng cũng tan.

Sở Ngạn hơi dụi mắt, đem mặt dụi vào lòng Vĩnh Hy, giọng mang theo chút ngái ngủ -"Anh không định ngủ sao?"-
- "Thật muốn ngắm em thêm nữa"- Vĩnh Hy xoa đầu hắn lại bắt đầu ngựa quen đường cũ mà xoa xoa hai cặp đầu hũ mềm mềm trắng trắng phía dưới.

Sở Ngạn không nhịn được rên rỉ, đôi mắt vốn dĩ đã phủ một tầng nước mỏng do buồn ngủ, nay lại thêm dục vọng dâng tràn.

Hắn mím môi, quấn lấy hai chân vào hông y, muốn bao nhiêu câu dẫn thì có bấy nhiêu thậm chí là hơn.

Vĩnh Hy cũng không nhịn nữa, đem bao nhiêu mật ngọt trong miệng hắn nuốt trôi, hai tay không rảnh rỗi lại tìm đến nhũ hoa đêm qua bị chịu đựng dày vò vẫn còn sưng mà vuốt ve.

Nơi đỏ vẫn còn sưng và mềm mịn sau một đêm bị dày vò nên không cần bôi trơn, y chỉ nhẹ nhàng một chút liền vào đến tận cùng.

Sở Ngạn nuốt nước bọt, chịu đựng những đợt xâm chiếm cao trào.

Hai mắt Vĩnh Hy tối sầm lại, đem Sở Ngạn trong người càng ôm chặt hơn -"Đừng rời xa anh"- Dường như y đem hắn hòa làm một với mình để hắn vĩnh viễn bên cạnh y.

Sở Ngạn loạng choạng, hai má đã ửng hồng, vầng trán đã phủ một lớp nước mỏng, hắn không rõ ràng hướng về Vĩnh Hy, hai tay chạm đến góc cạnh khuôn mặt, trong sự mơ màng tận cùng nhưng hắn vẫn có thể tỏ rõ trong lòng rằng Vĩnh Hy đang rất sợ.

Sợ rằng dù đã nắm lấy tay hắn tiến về phía trước nhưng khi quay đầu chỉ là hư vô.

- "Em sẽ không rời xa anh"- Một câu khẳng định khiến cho Vĩnh Hy dần bình tâm lại, y chạm vào cơ thể mẫn cảm của hắn.

Nụ hôn rơi xuống trên mái tóc mềm:
- "Nếu như em thất hứa, anh nhất định sẽ đem em dung nhập làm một với anh"- Giọng của y rất dịu dàng nhưng nét mặt thì lại không như vậy.

Sở Ngạn hiểu lần này nếu hắn thật sự rời đi thì y nhất định sẽ khiến vị diện này cũng sống không yên.

Huống chi, Y không có ký ức, nhưng sâu trong linh hồn đã ghi nhớ nỗi đau này, trong tim của Vĩnh Hy đã có một vết xước, một vết xước nhỏ nhưng mỗi khi chạm vào thì nó tự động rách ra.

[...] - Nếu như Thiên đế biết được ngươi xuống đây để yêu đương chắc ngài ấy lại ức đến phát tức mất.

~~~~~~~~~~~
"*Nếu như em thất hứa, anh nhất định sẽ đem em dung nhập làm một với anh*"
Các bạn nghĩ dung nhập bằng cách nào?:)))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui