Xuyên Nhanh Tích Trữ Công Đức


Sở Ngạn dùng tay kéo cánh hoa đùa nghịch mặc cho toàn thân chỉ có một tà áo mỏng không đủ để che đi một thân đầy dấu vết hoan ái.

Hắn nghiêng đầu ngắm trời tuyết vẫn rơi không ngừng, cảm thấy có điều gì lạ mà bất chợt hỏi -"Sư tôn, đã vào đầu Xuân tại sao thất sơn vẫn còn tuyết rơi?"-
Người đang ôm hắn trong lòng có chút khựng lại, rồi dịu dàng xoa đầu hắn -"Thất sơn ngoài mùa đông sẽ không có những mùa khác"-
Đăm chiêu nhìn tầng tầng lớp lớp tuyết dày đặc, Sở Ngạn dường như rơi vào trầm tư -"Ngươi rất thích tuyết?"-
- "Không...!chỉ là khi tuyết rơi có một giọng nói nhắc nhở ta phải giữ lấy một người, nếu không ta sẽ vĩnh viễn mất đi người đó.

Bản thân ta cũng sợ rằng mình sẽ quên nên không cho phép thất sơn có một mùa nào khác"- Khuynh Tử Minh siết chặt lấy eo hắn, tựa đầu lên vai hắn tựa như đang trút bầu tâm sự dưới trời đông giá rét.

Sở Ngạn nhún vai, vứt cánh hoa ra ngoài trời -"Đóa hoa kia sẽ có ngày úa tàn, nhưng nó vẫn bừng bừng sức sống nếu như vẫn có người nhớ đến.

Ngược lại, dù rực rỡ đến mấy nếu tâm không muốn cũng xem như nó đã chết.

Muốn quên hay không đều tùy thuộc vào bản thân mình mà thôi"-
Nếu như thật sự là do tác động bên ngoài mà dẫn đến quên hay nhớ thì chén canh mạnh bà kia đã có tác dụng rồi.


Phiên chợ náo nức càng thêm hoa lệ, Long Thiên môn mở cửa cho đệ tử xuống núi dạo quanh chợ hoa đầu xuân.

Tiếng cười trẻ nhỏ, đèn lồng cất cao khiến cho nhộn nhịp lại thêm ấm áp.

- "Ăn thịt nướng nhiều sẽ không tốt"- Khuynh Tử Minh một bên nhắc nhở những vẫn không thể nào kìm lòng muốn nhìn thấy vẻ mặt vui tươi của hắn.

Sở Ngạn phùng phịu nhưng vẫn đón nhận xiên thịt trong tay của y -"Sư tôn, ngươi đừng bắt lỗi ta, ta chỉ là đang hồi sức sau mấy lần kịch liệt mà thôi"- Hắn cố ý hạ thấp tông giọng tựa như đang thì thầm đầy ám muội.

Dần dần cũng đã quen với cảnh bị trêu ghẹo hằng ngày, Khuynh Tử Minh điềm nhiên rót một tách trà thưởng thức.

Mặc cho tiểu hồ ly mang đầy ý đồ xấu xa khiến tất cả mọi người bắt đầu hoài nghi.

Sở Ngạn kéo y vào tửu lầu của nguyên chủ, nơi đây trang trí hoa lệ nhưng tiểu nhị đa số là những đứa trẻ bị bỏ rơi hoặc người tàn tật, thậm chí còn có yêu thú đã hóa hình nhưng trọng thương hoặc không nơi nương tựa.

Vừa mới bước vào bên trong, tiểu nhị mỗi người một vẻ khiến cho tửu lầu càng thêm khoe sắc.

- "Lầu chủ, ngài đã về rồi sao?"- Một người đàn ông mập mạp, hai má phúng phính cười tươi khi thấy Sở Ngạn.

Khuynh Tử Minh vừa liếc qua liền biết người này là yêu trư biến thành, nhưng bản thân không phủ nhận là có phần bất ngờ.

Những loại yêu quái có thân phận thấp trong giới yêu thú hoàn toàn không được công nhận, tự sinh tự diệt, dù có thể hóa hình cũng sẽ bị con người biến thành đồ bổ.

- "Tiểu trư, dạo này việc buôn bán thế nào?"- Sở Ngạn dùng giọng điệu của nguyên chủ mà hỏi.

- "Cũng được nhưng có một ít ma tu đến quấy phá, không có ngài quả thật phiền phức"- Vừa trả lời là tiểu hồ yêu vừa hóa hình không lâu - Tiểu Bạch.

Có thể thấy một bên mắt của tiểu hồ yêu bị thương mà phải dùng đến đồ bịt mắt để che lại.

Sở Ngạn trộm liếc nhịn biểu tình của Khuynh Tử Minh nhưng hoàn toàn không thấy chút biến hóa gì.

- "Long Thiên môn cai quản nơi này nhưng vẫn không ít ma tu tìm chúng ta quấy nhiễu, liệu có cần phải chuyển nơi nữa không?"- Tiểu Trư vừa lau bàn vừa hỏi.

Bọn họ để tránh xung đột giữa hai chính - tà mà không ngừng tìm nơi này đến nơi khác để sinh sống, chỉ mong một đời yên bình.

Nhưng không phải ma tu quấy rầy thì cũng là tiên tu không ưa.

- "Không xung đột gì với tông môn chính phái thì cũng không cần rời đi, Đẳng Xích cũng chẳng dám làm gì chúng ta"- Tiểu Bạch bỉu môi, ôm lấy mèo tinh mà xoa dược cho nó.

Vốn biểu tình của Khuynh Tử Minh rất yên tĩnh nghe các tiểu nhị hàn huyên nhưng khi nghe đến hai từ "Đẳng Xích" không khỏi nhíu mày.

Đẳng Xích ma tôn - người đứng đầu của Ma giới, tàn nhẫn, âm hiểm, đã từng thua dưới tay của y nhưng lòng không cam mà khơi mào cuộc chiến chính tà.

Vì gã mà toàn bộ tu chân giới này chưa ngày nào được yên.

Sở Ngạn cũng rơi vào trầm mặc, dùng tay ra hiệu cho Tiểu Bạch và Tiểu Trư im lặng.

- "Gã có mối liên hệ gì với ngươi?"- Y không vòng vo, hớp một ngụm trà liền vào thẳng vấn đề.


- "Gã...!là người theo đuổi ta"- Sở Ngạn cũng không ngại ngần nói ra tình hình hiện tại của nguyên chủ và Đẳng Xích.

- "Bao lâu?"- Y nhướn mày hỏi.

- "Tròn hai mươi năm"- Hắn đưa hai ngón tay, nghiêng đầu đầy yêu mị cười.

Tiểu Trư nuốt nước bọt một cách khó khăn, nó có thể cảm nhận được hàn khí toát ra từ vị trích tiên kia, nó lạnh đến thấu xương, chỉ muốn tìm chỗ trốn đi, không thì trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi như nó lại chết mất.

Tiểu Bạch thì lại cảm thấy rất thú vị, lầu chủ của nó quả nhiên có tà mị còn hơn cả yêu hồ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui