- "Không biết tự lượng sức"- Đẳng Xích dùng một tay siết chặt cổ của Tiểu Trư, từ sâu trong lời nói tràn đầy sự khinh thường.
Ngay khi Tiểu Trư gần như đã thăng thiên thì một làn sương tỏa ra bao quanh toàn bộ tửu lầu, các tiểu nhị cũng bất ngờ mà lùi lại, chỉ có Đẳng Xích vẫn đang nóng máu không nhận ra điều bất thường.
Chỉ một lúc sau khi thanh tịnh trở lại, gã mới nhận thấy thứ mình đang nắm là một khúc gỗ không hơn thì có phần kinh ngạc.
- "Đến tửu lầu của ta phá hoại, còn muốn ức hiếp người của ta.
Ngươi cũng quá ngông cuồng rồi"- Sở Ngạn đứng sau làn sương mịt mờ không phân định được phương hướng đầy chế giễu mà châm chọc.
- "Tiểu Ngạn, hai mươi năm khổ sở, ngươi một lần cũng chưa nghĩ đến việc tha thứ cho ta sao?"- Gã chạm vào bóng hình mờ nhạt sau làn khói, tâm lại chua xót không thôi.
- "Ta đã nói rồi, ngươi không xứng"- Sở Ngạn lạnh nhạt đáp.
- "Hôm nay, Đẳng Xích ta không có được ngươi thì ai cũng đừng hòng có được"- Gã trợn mắt rống giận mà dùng kiếm ra chiêu loạn xạ khắp nơi khiến tửu lầu bị tàn phá thê thảm.
Khi đầu kiếm gần như chạm đến Sở Ngạn, tình thế đột ngột xoay chuyển, dòng khí hàn lưu không biết từ đâu bao trùm không gian khiến cho sương cũng bị đông cứng tạo những tảng băng lớn bao quanh lấy Đẳng Xích.
Khi gã đánh sập lớp băng thì thanh kiếm đã chỉa vào cổ của gã khiến gã không động đậy được.
Trong đôi mắt lạnh toát của Khuynh Tử Minh, gã không tự chủ được nuốt xuống một ngụm nước bọt.
- "Một kẻ hèn nhát cũng có tư cách nói vậy sao?"- Khuynh Tử Minh ôm chặt Sở Ngạn vào lòng, tuy vẻ mặt không đổi nhưng trong lời nói đã hàm chứa bao sự khinh miệt.
Sở Ngạn vùi mặt vào lòng của y, vẫn cố nhịn cười khi người nào đó mặc dù rất tức giận nhưng vẫn phải bày ra vẻ mặt cao lãnh.
Đối lập với sự vui vẻ của hắn, Đẳng Xích đã gần như mất hết lí trí khi người mình thương lâu nay lại đang ôm ấp kẻ thù của mình.
Lòng nói nhất định phải đoạt lại người, nhất định phải dành Sở Ngạn về tay nhưng bản năng lại sợ hãi không thôi, cơ thể gã vẫn khắc ghi cái thời khắc sinh tử dưới uy thế ngút trời vài năm về trước.
Trước mắt thuộc hạ, Đẳng Xích không còn cách nào khác vẫn phải đánh, nếu như bỏ chạy thì chắc chắn uy danh bao năm sẽ mất hết.
Tiếng kiếm va chạm vào nhau, tửu lầu vốn tuyệt đẹp nay lại rơi vào hoang tàn, tiểu nhị cũng nhanh chóng mang Tiểu Trư và Tiểu Bạch tìm nơi ẩn nấp theo lệnh của Sở Ngạn.
Một tà một chính đánh nhau đến ngút trời, những đòn kiếm, tiếng nổ, tuyệt chiêu tàn nhẫn đến cực điểm đều được sử dụng.
Trận đánh này không chỉ vì thể diện, không phải chỉ vì để phân thắng bại mà còn là vì một người, vì một người quan trọng hơn cả mạng sống của cả hai.
- "Ta đã biết hắn hơn hai mươi năm, bên cạnh hắn những lúc khó khăn, đau khổ nhất.
Vân Hoan ngươi mới là kẻ không xứng..."- Đẳng Xích gằn từng chữ, không cam tâm, gã không cam tâm nhưng...!
- "Quan trọng sao?"- Ba từ nhàn nhạt của Khuynh Tử Minh khiến gã hoàn toàn câm nín, thời gian sẽ chẳng quan trọng nếu như cả đời này gã không bao giờ nhận được tình cảm của hắn.
Đẳng Xích cắn chặt môi, tung một chiêu quả mù, rồi nhanh chóng rời đi với vết thương chồng chất.
- "Chân quân, chân quân...!lầu chủ đã bị bắt đi rồi"- Tiểu Trư khóc lớn mà chạy ra khi vừa gặp Khuynh Tử Minh đi về phía mình.
Tiểu Bạch cắn môi, đánh cho nó một cái nhưng bản thân cũng không nhịn được đỏ hoe đôi mắt, Tiểu Trư không chỉ không nín khóc mà còn lẩm bẩm -"Nếu như không phải có chúng ta thì lầu chủ nhất định sẽ không rơi vào tình cảnh này"-
Ngay lúc này đám người của Lệ Trân cùng Chi Vũ xuất hiện, Chi Vũ vừa nhìn thấy Khuynh Tử Minh liền lớn tiếng tố cáo -"Thất chưởng lão, chúng ta từ miệng ma tộc biết được bọn họ cùng Vãn Ngạn đều là người của ma giới phái đến để thăm dò Long Thiên môn.
Hiện tại Vãn Ngạn sợ tội đã chạy thoát cùng Đẳng Xích ma tôn, còn bọn chúng thì sao?"- Cậu ta chỉ tay vào các tiểu nhị khiến bọn chúng run lên bần bật, chỉ có Tiểu Bạch một bước cũng không rời bảo vệ người nhà của mình.
- "Ngươi nói dối, lầu chủ chúng ta không phải là nội gián của ma giới"- Tiểu Trư khó khăn nói từng chữ nhưng cũng đã bị Chi Vũ chặn lời:
- "Các ngươi sử dụng yêu pháp, báo tin cho ma tộc tấn công cũng đã minh chứng cho tất cả, quả là lòng dạ hiểm độc"-
Khuynh Tử Minh rũ mi đặt thanh kiếm kề vào cổ Chi Vũ khiến cậu ta cứng đờ người, y trầm giọng cảnh cáo -"Câm miệng"-
Tiểu Bạch hướng mắt về phía Khuynh Tử Minh đang muốn quay đầu rời đi -"Chân quân thật sự biết ma giới tọa ở đâu sao?"- Câu này quả nhiên níu giữ được bước chân của y nhưng cũng không được bao lâu, y lại nhẹ nhàng đáp trả:
- "Không biết"-
- "Vậy làm sao người có thể cứu được lầu chủ?"- Tiểu Bạch nghiến răng, trách Sở Ngạn đã tin lầm người nhưng không ngờ Khuynh Tử Minh lại bình thản đáp:
- "Trên có thiên, dưới có địa, hủy diệt toàn bộ, không sợ không tìm thấy"-
Tiểu Bạch trông theo bóng dáng của y có phần ngẩn ngơ, đây chính là Vân Hoan chân quân trong truyền thuyết sao.
Một người được cho rằng sẽ không bao giờ chạm vào bụi trần nhân gian, tránh đi những việc rắc rối hết mức có thể nay lại chấp nhận phá bỏ nguyên tắc vì lầu chủ của bọn họ sao.
Lầu chủ của bọn họ đã cược thắng rồi.