Lam Kỳ từ mấy ngày trước đã nhận được lời 'thăm hỏi' của cha mẹ Chu rồi nhưng y không nói cho hắn biết.
Bản thân Lam Kỳ cũng biết được Chu Họa Ngạn chưa bao giờ được công khai với mọi người, cũng biết những sự ngăn cấm dẫn đến bước đường cùng nơi hắn.
Ngồi trước sự chất vấn của Sở Ngạn, Lam Kỳ mím môi, đem hắn kéo vào lòng làm nũng -"Không phải anh không muốn nói cho em...!Anh chỉ sợ em bị tổn thương thôi"- Biết giấu người yêu là không tốt nhưng nhìn hắn buồn, y không nỡ.
- "Anh có thật sự muốn cùng em gánh vác mọi thứ không?"- Sở Ngạn nhướn mày, nhìn vào người nam sinh cao hơn mình một cái đầu đang mím môi hối lỗi không khỏi mềm lòng.
Y gật đầu khẳng định -"Đương nhiên, anh muốn chứ"-
- "Em lại không thấy vậy, anh đây là đang gánh vác tất cả một mình thì đúng hơn"- Sở Ngạn sà vào lòng y, phụng phịu mắng.
Lam Kỳ ôm lấy hắn mà dùng khăn hong khô mái tóc còn ướt do mới tắm xong mà chà chà lên đôi tai của hắn -"Anh không muốn một thứ ác ý gì vấy bẩn tiểu yêu của anh trong nước mắt"- Y thì không sao, nhưng vĩnh viễn không thể chịu đựng khi thấy Sở Ngạn khóc.
Trong cái ấm áp của tình yêu, Sở Ngạn tựa đầu vào lòng y -"Em không phải Chu Họa Ngạn, em không yếu đuối, em cũng không muốn được anh bảo vệ"- Hắn hôn lên cổ y khẽ thì thầm -"Em muốn cùng anh song hành, cũng muốn được bảo vệ anh bởi vì em là em, là tiểu hồ ly của anh"-
•
Nhược Giai mệt mỏi gục đầu lên bàn, đã qua nửa tháng rồi, số tiền quỹ của lớp hiện tại cô ta đã xài hết nhưng lại sắp đến hạn đóng tiền cho lớp.
Cô nên làm sao đây, trước đây có thể thoát một kiếp do thuận gió thổi lửa đổ tội lên đầu Chu Họa Ngạn nhưng...!nếu dùng lại không biết còn hiệu quả không.
Nhìn lên đồng hồ cũng sắp đến giờ học thể dục rồi.
- "Giai Giai chúng ta đi thôi"- Cô bạn thân định kéo cô ta đi nhưng bị Nhược Giai từ chối khéo léo.
- "Cậu xuống trước đi, tôi đi nộp bài kiểm tra cho cô rồi xuống"-
Cô bạn gật đầu rồi rời đi.
Đến khi không còn ai, Nhược Giai đảo mắt muốn để phong bì quỹ lớp còn ít tiền để vào trong cặp sách của Sở Ngạn nhưng khi sắp thành công một tiếng vỗ tay khiến Nhược Giai giật mình.
- "Lớp phó gương mẫu đang làm gì đó"- Giọng nói châm chọc vang lên.
Nhược Giai quay đầu, có phần thở phào khi thấy Sở Ngạn, cười cười rồi bịa đại một lý do -"Tôi đang tìm đồ đánh rơi thôi"-
Sở Ngạn đưa mắt nhìn cô ta, đi đến bên cạnh cửa sổ, lấy điện thoại vẫn đang quay lại toàn bộ cánh Nhược Giai từ từ đem tiền quỹ để vào cặp hắn khiến cô ta tái mặt.
- "Lớp phó tìm đồ gì mà lại để tiền quỹ vào cặp tôi?"- Sở Ngạn chớp chớp mắt, nghiêng đầu hỏi.
- "Cậu...!cậu dám hại tôi"- Cô ta muốn giành lấy máy quay nhưng đã bị hắn đẩy cho ngã bệch xuống đất.
- "Kẻ nào lại ăn không nói có, đổ tội lên đầu người khác? Kẻ nào lấy nỗi đau người làm trò vui? kẻ nào luôn giả vờ thanh cao nhưng thật sự là chủ mưu của những việc dơ bẩn?"- Sở Ngạn nâng cằm cô ta lên, đôi mắt sắc lạnh ẩn sau lớp kính càng khiến người ta lạnh gáy, nó như con dao đang kề ngay cổ khiến kẻ khác phải sợ hãi.
Sở Ngạn nhún vai -"Ngày mai đóng tiền rồi phải không? Cô hiện tại đã tiêu hết rồi cũng không thể đổ lỗi cho tôi, tôi rất mong chờ cậu sẽ làm gì đấy, nếu như không có thì sao...!tất cả bạn bè, thầy cô đều sẽ biết rằng..."- Chưa kịp nói dứt câu, Nhược Giai đã tức giận bắt hắn câm miệng.
- "Im, im ngay cho tôi"- Nhược Giai luôn tỏ vẻ giàu có với những món hàng hiệu đắt tiền nhưng thật chất nhà cô ta rất nghèo, vì ham hư vinh mà không ít lần trộm tiền của cha mẹ, đến khi cha mẹ không gồng gánh nổi liền ăn cáp tiền quỹ lớp.
- "Tôi chỉ muốn giúp cô thôi"- Sở Ngạn híp mắt cười, lắc đầu tỏ vẻ thiện ý.
Nhược Giai không tin, hoài nghi nói -"Tôi hại cậu, cậu còn muốn giúp tôi sao? Nực cười"-
Hắn cười nhạt, nhún vai muốn rời đi -"Tùy cô thôi, mà ngày mai đã là hạn chót rồi đấy, chúc cô may mắn"-
Nhược Giai cắn chặt môi, với tay nắm cổ chân hắn lại, hít một hơi thật sâu hỏi -"Cách gì?"-
Trong bầu không khí gượng gạo, Sở Ngạn đưa ra một tấm danh thiếp của những buổi họp đêm thác loạn cho cô ta, đảo mắt một cái liền cười -"Nơi đây giá cao hơn so với những lần cô ngủ với người khác đấy"- Nếu ham hư vinh mà không có điều kiện thì sao? Đương nhiên là dung thân thể của mình đổi lại rồi.
Rời đi trong sự khiếp sợ của Nhược Giai, hắn liếm môi giống như một con thú săn mồi được tái sinh sau giấc ngủ dai dẳng.
Sở Ngạn phe phẩy chiếc điện thoại của cô ta, từ từ gửi cái hẹn cho toàn bộ những người đã từng sỉ nhục hắn.
Từng người, từng người một, Sở Ngạn nhất định sẽ 'trả ơn' đủ không cho từng người môt, không thiếu một ai đâu.
[...] - Có nên gọi Hắc Bạch Vô Thường chuẩn bị sẵn đường tiếp người không?.