Chương trình phân ra hai đội.
Lê Tâm và Ôn Lam một đội, Vi Nhã và Vương Lỗi một đội.
Ha hả, không cặp với nữ chủ thì là cặp với nam phụ!
Đây là số phận của cô!
[Tiểu bảo bối của công chúa: A! Tiểu công chúa kìa]
[Vi Nhã xinh đẹp nhất: Nhìn không ra luôn đó]
[Ăn dưa nói chuyện thiên hạ: Lỗi ca ca thật đẹp trai]
[Trên trời dưới đất chỉ yêu anh: Lam ca ca thật đẹp trai]
[Tiểu Tâm can bảo bối: Tâm tỉ tỉ kìa! Oa oa]
...
Tuy không được diễn ‘Hậu cung Nam Khởi’ nhưng Lê Tâm vẫn kiếm được những kịch bản khác, không những thế lại rất phù hợp với hình ảnh bạch liên hoa của cô.
Lê Tâm gần đây cũng rất nổi.
Đạo diễn: “Hôm nay chúng ta đến với núi Long Sơn.
Các bạn nghe tên chắc là biết, đây là ngọn núi hình rồng uốn lượn, có tất cả 3 đỉnh núi.
Trên 3 đỉnh núi đó là 3 gợi ý của chương trình.
Mọi người có nhiệm vụ lấy được 3 gợi ý đó để tìm ra được địa điểm cần tìm, chụp lại đem về tổ chương trình.
Bây giờ là 8 giờ sáng.
Mỗi đội sẽ được phát 1 chiếc ba lô gồm 4 chai nước, 4 cái bánh mì, và 1 cái camera mini”.
[Ăn dưa nói chuyện thiên hạ: Leo 3 ngọn núi, chương trình tưởng họ là siêu nhân chắc? Tôi đây leo được 1 ngọn núi thôi đã mệt rồi!]
[Bạn của ăn dưa: Bà thì hàng ngày toàn ăn ngủ với lướt web, không leo được là đúng rồi]
[Tiểu bảo bối của công chúa: Tiểu công chúa của em, sao chương trình lại nỡ hành hạ tiểu công chúa như vậy]
[Tiểu Tâm can bảo bối: Chương trình lần này chơi đúng ác]
[Mập tròn quay: Không biết leo hết 3 ngọn núi hết bao lâu? Lại còn phải đoán gợi ý nữa]
...
“Cô đừng có ngáng chân tôi đấy” Vương Lỗi nói nhỏ
“Câu đấy tôi phải bảo anh mới đúng” Vi Nhã ung dung đáp lại
Quay phim đằng sau: Hai người hòa thuận một chút đi!
Mọi người leo núi, trời nóng như đổ lửa, Vi Nhã vừa leo vừa cầm cái quạt giấy phe phẩy.
[Ký chủ lấy quạt đâu ra thế?] Hệ thống thắc mắc
Mi tự tìm đi!
Ta đang rất bận!
Bận leo núi!
[Cô leo nhanh thế làm gì chứ?] Nam phụ người ta đang thở không ra hơi kìa!
“Không đi nhanh để chờ nữ chủ tới ám à?”
Vương Lỗi cũng coi như khỏe mạnh, nhưng leo được đến lưng chừng núi thì bắt đầu thấm mệt, mồ hôi chảy ròng ròng: “Cô chậm lại đi, tôi sắp leo không nổi rồi”
“Ban đầu là ai nói đừng có ngáng chân chứ!” Vi Nhã cười khúc khích đứng cách một đoạn, cầm quạt phe phẩy, lượn qua lượn lại trước mặt hắn.
Cô bật hack à?
Con gái con đứa sao leo nhanh thế?
Cô không thấy mệt à?
Đội bên kia thì đã ngồi xuống nghỉ ngơi uống nước rồi.
[Ta là chúa tể: Cô ta leo nhanh quá, cô định bỏ mặc Vương Lỗi phía dưới ư?]
[Vi Nhã xinh đẹp nhất: Là Vương Lỗi đi chậm thôi, còn trách tiểu công chúa chúng tôi leo nhanh à?]
[Tiểu bảo bối của công chúa: Đây là cạnh tranh, không leo nhanh chẳng nhẽ đợi đội bên kia lấy được gợi ý?]
[Tiểu Tâm can bảo bối: Như vậy cũng không được bỏ mặc đồng đội chứ, nhìn đội của Tâm tỉ tỉ kìa hòa ái biết bao, tôi muốn trèo thuyền ship Tâm tỉ và Lam ca quá]
...
Vi Nhã kéo tay Vương Lỗi leo lên đỉnh núi, lấy được gợi ý: “Rộng lớn thênh thang, nắng vàng chiếu rọi, tiếng vọng
ngàn năm”
Là cái gì? Chương trình này cũng chơi chữ ra phết? Thôi vậy, tìm 2 gợi ý còn lại thì chắc là giải được thôi.
Vương Lỗi nhìn câu gợi ý, so với mấy câu lươn lẹo trong phim cổ trang, cái này mới chỉ là sơ cấp thôi: “Cái này ý chỉ hang động trong núi Long Sơn”
“Sao anh biết?” Vi Nhã quay đầu hỏi.
Không ngờ hắn lại đoán được!
Sao cô lại không đoán được nhỉ!
“Hồi còn đi học, tôi từng tới đây rồi.” Vương Lỗi không mặn không nhạt đáp.
Đến chân núi, Vi Nhã tìm 1 phiến đá ngồi xuống, phân phó: “Anh mang ba lô ra đi, ăn bánh mì đã rồi leo tiếp”.