Xuyên Nhanh Tìm Lại Linh Hồn


Lê Viễn Dương?
Lăng Thiên trầm ngâm suy nghĩ.
Quả thật giống như hệ thống tiết lộ.

Chẳng lẽ Lê Viễn Dương đã viết thư hoà ly sao?
Lê Viễn Dương tuy không được sủng, nhưng tốt xấu cũng là hoàng tử của nước láng giềng.

Một hoàng tử trong lúc mang thai hoà ly cùng thê quân, không biết nếu như những người đó biết được thì sẽ phản ứng như thế nào đây?
“Vương gia có ở trong không?”
Tiểu Phương ngập ngừng một lúc, e dè mà trả lời: “Không biết ạ!”
Tiểu Phương len lén nhìn biểu cảm của vương phu.

Khuôn mặt hắn lạnh tanh, không nhìn ra hỉ nộ ái ố, giống như không để tâm chuyện gì cả.
Lăng Thiên nhếch mép cười nhạt: “Dù sao cũng quen biết, đi vào trong xem một lát đi!”
Hệ thống không nhìn ra được bất kỳ biểu cảm gì trên khuôn mặt của Lăng Thiên, liền có chút lo lắng.
[Chủ nhân, người không lo sao?]
Lo cái gì?
Cũng không phải lỗi tại ta.
Lăng Thiên mặc kệ mọi thứ bước vào.

Bên trong phòng có hai nô tài đang luân phiên chăm sóc Lê Viễn Dương.

Còn hắn thì đang nằm nghỉ ngơi bên giường nhỏ, tóc tai bết bát dính cả lên khuôn mặt non nớt của mình.

Ở bên cạnh hắn có một cuộn vải nhỏ hơi động đậy.
Con của Lê Viễn Dương đây hay sao?
Hai nô tài nhìn thấy Lăng Thiên liền dẹp hết mọi việc đang làm, hành lễ với hắn.
“Tiếp tục làm việc đi!” Lăng Thiên chỉ nhìn cục bông trong tay Lê Viễn Dương một cái rồi đi, không nói lời nào.
Tiểu Phương cùng hai tên người hầu toát mồ hôi hột.

Chẳng thà hắn làm ầm lên như mọi lần, chứ đừng im im như vậy.

Bọn họ biết sống làm sao?
Tới hệ thống cũng không hiểu nổi chủ nhân đang âm mưu cái gì nữa.
Bước một chân ra khỏi cửa, Lăng Thiên liền bị một lời nói kéo lại.

Lê Viễn Dương chẳng phải đang nghỉ ngơi sao? Làm sao lại thính tai như vậy.
Lăng Thiên đành quay đầu nhìn hắn.

Lê Viễn Dương khó nhọc ngồi dậy.

Hai tên nô tài nhanh chóng chạy qua đỡ lấy hắn.
Lăng Thiên nhíu nhíu mày nhìn Lê Viễn Dương.
Yếu như gà vậy mà còn bày đặt xuống giường làm gì?
Hắn cũng đâu có bắt?
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng khi Lê Viễn Dương đặt chân xuống giường, hắn cũng không ngăn cản.
“Yên vương phu, làm phiền ngươi và vương gia rồi!” Lê Viễn Dương cúi đầu.

Hắn cùng Lý Vi Nhi cãi nhau một trận lớn.

Từ khi hắn có thai, tuy rằng Lý Vi Nhi chăm sóc hắn chu đáo hơn, nhưng hắn vẫn cảm thấy sự qua loa lấy lệ.

Nam nhân trước mặt hắn mới là bạch nguyệt quang, là ánh trăng không thể xóa nhòa trong lòng thê quân của hắn.

Lê Viễn Dương tự nhận mình có chút ngưỡng mộ và ghen tị với Hà Thế Thiên.

Cho dù là Lý Vi Nhã, hay Lý Vi Nhi đều coi hắn như trân bảo mà gìn giữ.
Lăng Thiên lãnh đạm nói: “Biết là làm phiền thì đáng lẽ đừng tới!”
Lê Viễn Dương nghẹn họng.
Lời này giống như đang nói hắn cố tình tới làm phiền Yên vương vậy, không cho hắn một chút mặt mũi nào.
Lăng Thiên cũng không để ý việc Lê Viễn Dương đang cảm thấy khó xử, tiếp tục nói: “Sinh con xong rồi thì trở về Chiếu vương phủ đi!”
Hắn không muốn phí thời gian đi tham gia tranh sủng đâu.
Cùng lắm nếu như có một ai đó lại muốn gả cho Nhã Nhi thì hắn sẽ nhốt cô lại, chỉ để cô nhìn thấy mình hắn thôi.
Lê Viễn Dương ngập ngừng nói: “Vương phu nói phải!”
Hiện tại tới thư hòa ly cũng viết rồi, bảo hắn làm sao trở về Chiếu vương phủ đây?
Mấy ngày hôm sau, Lăng Thiên chăm lo việc sổ sách, rảnh rỗi thì nuôi mấy chú chim nhỏ chơi đùa, chỉ là nuôi con nào chết con đó.

Mà một con chim cảnh giá không hề thấp.

Đám nô tài nhìn số tiền mua chim cảnh của Lăng Thiên cứ tiêu ra ngoài như nước, trong lòng không khỏi quặn đau, nhưng lại không dám mở miệng.
Vi Nhã thỉnh thoảng có đảo qua thăm Lăng Thiên, tuy rằng hắn vẫn đón tiếp cô, nhưng thái độ không nóng không lạnh.
“Chàng đang giận ta cái gì?” Vi Nhã vừa bước chân vào, nhìn thấy Lăng Thiên đang dùng nhánh cỏ chọc mấy con chim, liền đi từ đằng sau ôm lấy hắn.
“Mấy hôm nay chàng lạnh nhạt với ta, ta buồn lắm đấy nhé!”
Lăng Thiên đặt lại nhánh cỏ xanh dài, gỡ tay cô ra, lạnh lẽo nói: “Chẳng phải còn Lê Viễn Dương đó sao? Hoàng tử A Đồ Na? Còn mấy vị thị quân ở dưới nữa?”
Chậc chậc!
Vi Nhã nghe đâu đó vị chua của giấm.

Đã ghen thành như vậy mà còn không biết dùng chiêu giữ người ta lại? Lại còn đẩy người ta ra xa hơn?
Vi Nhã thở dài một hơi.

Vương phu của cô không biết tranh sủng sao?
“Được! Được rồi! Là ta lơ là chàng, làm chàng cô đơn! Chàng biết hôm nay ngày gì không?”
Lăng Thiên lắc đầu.
Vi Nhã cốc đầu hắn một cái: “Ngốc ạ, sinh thần của mình mà cũng quên.

Không biết chàng nhớ được cái gì nữa!”
Sinh thần?
Lăng Thiên phát ngốc một hồi mới nhớ ra.
Hóa ra sinh thần mà cô nói chính là sinh nhật của thân thể này.
“Chàng muốn gì nào?”
Đôi mắt Vi Nhã chớp chớp, háo hức chờ đợi câu trả lời của Lăng Thiên.

Lăng Thiên cẩn thận suy nghĩ rồi nói: “Ta muốn ăn món nàng nấu!”
Vi Nhã hơi nhíu mày, hiển nhiên không ngờ được câu trả lời của hắn.

Lăng Thiên không muốn vàng bạc, son phấn hay quần áo, mà lại muốn ăn cơm mình nấu.
Cô đã bao giờ nấu cơm đâu?
Vi Nhã cười trừ: “Đổi cái khác được không?”
Lăng Thiên lắc đầu.
“Thật muốn ăn cơm ta nấu hả?”
Nhỡ đâu cô nấu không ngon thì sao?
Cô cũng không muốn hắn bị đau bụng khi ăn cơm cô nấu đâu.
“Để hôm nào đó ta nấu cho chàng ăn!” Dù sao cũng phải luyện tập.
Bảo bối của cô không thể nào ăn loại cơm khó nuốt được.
Lăng Thiên cười, gật đầu nhẹ một cái: “Ta muốn là người đầu tiên ăn cơm nàng nấu!”
Vi Nhã nghe xong câu này, nụ cười của cô trở nên cứng đờ.
Cái gì?
Người đầu tiên?
Cô đang còn muốn lôi bọn thị quân kia ra làm chuột bạch cơ mà…
“Ừ… ừ… Người đầu tiên!” Vi Nhã cười ha ha “Hôm nay sinh thần của chàng, chúng ta tới Hoàng Thực Lâu ăn cơm nhé!”
Vi Nhã kéo tay Lăng Thiên rời khỏi phủ.

Đám thị quân gặm khăn nhìn theo.
Bọn họ cứ tưởng vương phu giận dỗi lâu như vậy, đã sớm bị thất sủng rồi.
Ai ngờ hóa ra người ta ở trong lòng vương gia đã sớm có vị trí quan trọng.
Bọn họ phạm phải nghiệp gì mà phải nhìn hai người đó khoe ân ái chứ?

Xe ngựa dừng lại trước một con đường nhộn nhịp.

Vi Nhã kéo Lăng Thiên qua một sạp hàng bên cạnh bờ sông, trả tiền mua hai cây hoa đăng.
“Chàng có mong ước gì không?” Vi Nhã cầm hoa đăng, hai mắt lấp lánh nhìn hắn.
Cảnh tượng này, thật quen thuộc, cũng thật lãng mạn.
Vi Nhã không hiểu sao mình lại cảm thấy như vậy.

Có lẽ nào cô đã quên mất chuyện gì quan trọng không?
Lăng Thiên cầm cây hoa đăng thả vào trong nước.

Hai cây hoa đăng liền nhanh chóng hòa vào dòng hoa đăng xung quanh, khiến dòng sông trở nên sáng lấp lánh.
“Đừng bắt ta sinh con nữa!” Lăng Thiên đáp.
Mấy vị diện trước không có con, chẳng phải bọn họ cũng sống rất tốt sao?
Tại sao cứ phải sinh con vậy?
Vi Nhã nhìn hắn, đáy mắt xẹt qua tia tiếc hận.
Cô nhẹ giọng nói: “Được, chàng không muốn, ta sẽ không ép!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui