Lăng Thiên vừa mở mắt ra đã thấy mình đang bò trên đường lớn.
Hắn mang tâm trạng bức bối đứng dậy, phủi phủi bụi bẩn rồi đi trên đường một cách vô định.
Người mặc đạo bào, tay giắt đao bạc.
Thân thể này là người có đạo hạnh.
“Hệ thống, đây là đâu?”
[Đây là trên đường Phục Ma.
Đây là thế giới huyền ảo.
Tuy đây là thế giới hiện đại, nhưng ngoài con người ra, vẫn còn một sinh vật khác.
Sinh vật này chính là huyết tộc.
Thức ăn chính của bọn họ là máu.
Vì vậy để sinh tồn, vào ban đêm, huyết tộc sẽ lặng lẽ đi giết người để hút máu.
Vì không muốn tộc người ngày càng mai một đi như vậy, một số người đã dũng cảm trở thành thợ săn huyết tộc, bọn họ tụ hội với nhau, lập nên một tổ chức chuyên vây bắt huyết tộc, và nguyên chủ cũng là một trong số đó]
Một luồng điện truyền vào đầu Lăng Thiên, khiến hắn phải dừng chân một lúc.
Bây giờ là hắn đang đi săn huyết tộc.
Nguyên chủ tên là Mạc Thiên, là một thiên tài về trừ yêu.
Gia đình hắn ba đời làm thợ săn huyết tộc.
Mạc Thiên từ nhỏ đã thiên phú dị bẩm, mười tuổi đã giết chết một huyết tộc đang cố gắng bắt mình.
Vì vậy hắn trở thành niềm hy vọng của Mạc gia.
Tới giờ thân thể này đã giết được năm mươi huyết tộc.
Vốn dĩ hôm nay thân thể này nghe được tin tức rằng dạo này huyết tộc hay lảng vảng ở đây, cho nên đi tới.
Ai ngờ bị trượt chân vấp ngã rồi Lăng Thiên xuyên vào.
Thực ra bắt yêu là nghề tay phải, thân thể này còn nghề tay trái là một cảnh sát.
Bên trái giắt đao, bên phải giắt súng.
Ngày diệt dương gian, tối diệt âm giới.
Ở phía xa xa, trong một con ngõ nhỏ, Lăng Thiên nghe thấy tiếng hét của một cô gái.
Hắn liền dừng chân lại, thận trọng bước tới gần đó, ghé mắt nhìn vào.
Hóa ra là một huyết tộc đang bắt người, chuẩn bị giết cô gái để thưởng thức bữa ăn của mình.
Huyết tộc cảm nhận được có một người khác ở gần đó, hơn nữa người này rất mạnh, lập tức buông cô gái ra rồi biến mất.
Trước khi đi còn không quên cảnh cáo cô gái nọ.
Cô gái ngồi thụp xuống ôm mặt khóc nức nở.
Lăng Thiên cũng không muốn quản cô ta, lập tức đi qua.
Nhưng hình như cô gái đã nhận ra hắn ở đó.
“Anh gì ơi!” Cô gái sụt sịt gọi.
Lăng Thiên dừng bước.
Cô gái chật vật đứng dậy, nước mắt tèm nhem nhìn hắn: “Anh có phải là người của Hiệp hội chống huyết tộc không?”
Lăng Thiên thầm cảm thán một tiếng.
À! Hóa ra tổ chức đó tên là Hiệp hội chống huyết tộc sao?
Hắn hơi quay lại, giọng nói khinh vân đạm bạc: “Sao cô nghĩ vậy?”
Cô gái chỉ vào bộ đạo bào của hắn: “Cái này!”
Cô gái nhẹ nắm ống tay áo của Lăng Thiên, siết lại: “Anh có thể… giúp tôi trở về không?”
Lăng Thiên híp mắt thầm đánh giá cô gái.
Cô ta không phải Vi Nhã.
“Tôi không có hứng thú!” Nếu không phải Vi Nhã, thì hắn không quan tâm.
Lăng Thiên nhanh chân bước đi, bỏ lại cô gái ở đằng sau.
Nhưng không ngờ cô ta lại dai dẳng như vậy, bám theo hắn suốt một quãng đường.
“Xin anh đó! Anh chẳng phải là người của Hiệp hội chống huyết tộc sao? Tại sao lại không giúp tôi?”
Lăng Thiên nhếch mép cười một cái, giơ đạo bào trên người ra: “Bộ quần áo này, tùy tiện mua trên đường cũng được vài bộ…”
Hắn chưa kịp nói xong, cô gái đã phản bác: “Không phải, ngoại trừ Hiệp hội chống huyết tộc, không có ai có thể mặc bộ quần áo này cả!”
“Cô từng gặp người của Hiệp hội chống huyết tộc sao?”
Cô gái gật đầu.
Bỗng một chiếc bóng vụt qua khiến Lăng Thiên cảnh giác.
Hắn sờ sờ thanh đao bạc giắt bên hông Còn cô gái sợ hãi tới run người, trốn ra phía sau hắn.
Chiếc bóng vun vút lao qua nhanh như chớp.
Cô gái nuốt nước bọt, hoảng sợ nói: “Huyết tộc thuần chủng!”
Huyết tộc còn phân loại.
“Này cô, có vẻ cô còn hiểu biết về sinh vật này hơn tôi đấy!”
Cô gái nhỏ giọng: “Huyết tộc vừa lúc nãy… cũng là huyết tộc thuần chủng!”
Chà!
Một buổi tối mà hắn gặp được hai huyết tộc thuần chủng.
Hệ thống! Ra đây chúng ta bàn chuyện nhân sinh một chút.
Hệ thống: [...] Đã offline, xin cảm ơn!
Lăng Thiên theo trí nhớ của nguyên chủ, một đường đi về căn hộ của mình.
Hắn thận trọng nhìn cô gái ở phía sau.
Trên đường cô gái cứ ríu rít không ngừng nói chuyện với hắn.
Cô ta giới thiệu mình tên là Mạc Vi Vi, là một sinh viên tỉnh lẻ mới lên đây, vừa lên đã gặp phải huyết tộc muốn ăn thịt mình.
Vi trong người cô ta chảy dòng máu hoa sen khiến huyết tộc thèm khát.
“Anh… có thể cho tôi ở nhờ một đêm không?” Cô gái rụt rè nói.
Lăng Thiên bấm mật mã, mở cửa ra.
Cô gái vui mừng định vào nhà.
Nhưng không ngờ cánh cửa đóng sập ngay trước mắt cô.
Cô gái thất thểu đứng trước cửa.
Thôi vậy!
Đành ở ngoài cửa một đêm.
Lăng Thiên thay dép, bước vào căn hộ.
Nơi đây trông giống một căn hộ bình thường, ngoại trừ những bùa chú dán trên tường, cùng một số vật dụng trừ tà ma.
Hắn nhìn những lá bùa hình thù kì dị ở trên bàn, gạt chúng sang một bên.
Lăng Thiên cảm thấy trước tiên mình cần phải ăn cái gì đã.
Hình như cơ thể này tiêu hao năng lượng nhiều hơn bình thường.
Hắn tìm tới phòng bếp, ở đó có đặt một cái tủ lạnh nhỏ, bên trong có một ít thức ăn sống.
Lăng Thiên: “...” Giờ hắn phải mang đống đồ này ra nấu hả?
Lăng Thiên tìm quanh người mình, rồi lục tung phòng khách, liền tìm thấy một cái điện thoại.
Hắn lên mạng tra cách nấu thịt.
Nhưng có một vấn đề nan giải rằng hắn không biết miếng thịt trong tay mình là loại gì.
Mà hiện giờ đã muộn, hơn nữa vì vấn nạn huyết tộc mà chính phủ đã đặt lệnh giới nghiêm, sau giờ đó mọi hàng quán không được phép hoạt động.
Lăng Thiên chán nản ngồi phịch xuống ghế.
Nhã Nhi à Nhã Nhi… em đang ở đâu?
Bỗng Lăng Thiên nghe thấy ở bên ngoài cửa có tiếng động lạ, liền ra ngoài xem thử.
Một cô gái tóc trắng mặc đồ phương Tây, phía dưới mặc một chiếc váy ngắn đang đứng đối diện với Mạc Vi Vi.
[Vợ của ngài đấy!]
Vi Nhã híp mắt nguy hiểm nhìn Mạc Vi Vi, giống như muốn tiêu diệt cô ta.
Nhưng đột nhiên từ đâu ra xuất hiện một Trình Giảo Kim này vậy?
Vi Nhã cảm nhận được nguyên khí trên người Lăng Thiên rất mạnh, nếu như trực tiếp tấn công, chưa chắc đã thắng, mà còn không thể toàn mạng.
Vi Nhã lập tức quay đầu chạy.
Lăng Thiên thấy vậy cũng đuổi theo cô.
Nhưng thể chất huyết tộc vượt trội hơn người bình thường, Vi Nhã chạy rất nhanh.
Lăng Thiên đuổi theo không kịp.
Bỗng hắn nhớ ở trong người có giắt một con dao bạc, thuận thế rút con dao ra khỏi người, nhằm về phía trước mà phi.
Vi Nhã hét lên một tiếng rồi ngã xuống, con dao cắm trúng chân cô.
Máu đỏ chảy xuống nổi bật trên làn da trắng bệch.
Vì là dao bạc nên lập tức Vi Nhã bị rút cạn sức lực, không thể chạy trốn.
Lăng Thiên bước tới trước mặt cô.
Vi Nhã trừng mắt nhìn hắn: “Muốn chém muốn giết thì làm đi!”.