Tống Hoành vội kéo Mạc Vi Vi ra đằng sau, cảnh giác nhìn đám người sói đang dần dần tiến lại.
Vi Nhã đứng bên cạnh nhìn vị hôn phu của mình đang che chở cô gái khác, trong lòng uất ức dồn nén, phía sau liền có bàn tay đưa lên che mắt của cô lại.
Bàn tay vừa to vừa ấm.
“Anh bỏ tay ra đi! Tôi không sao!” Vi Nhã nói.
Tống Hoành và cô đúng hơn chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi.
Tống Hoành cần Hàn gia làm chỗ dựa để tiến lên vương vị huyết tộc, còn Hàn gia cũng cần hắn để nâng cao danh tiếng.
Chỉ là khi đó cô còn trẻ người non dạ, không biết thời thế, không hiểu lòng người nên mới cho rằng vốn dĩ hai người là một đôi trời đất tác hợp.
Cho tới khi Vi Nhã năm lần bảy lượt tìm tới Mạc Vi Vi, chứng kiến Tống Hoành vì cô ta mà quay lưng với cô, quay lưng với Hàn gia.
Lúc đó cô mới chân chính thấu hiểu rằng Tống Hoành không hề có tình cảm với mình.
Nhưng mọi việc đã đi quá giới hạn khi Mạc Vi Vi ngang nhiên thách thức cô, giống như không sợ trời không sợ đất.
Bản tính kiêu ngạo của Vi Nhã làm sao có thể chịu đựng được việc một người khác kém cạnh mình về mọi mặt, đứng trước mặt mình hô to gọi nhỏ?
Vì vậy mới có chuyện Vi Nhã ở đây lúc này.
“Nguy hiểm!” Lăng Thiên ôm chặt Vi Nhã, lăn sang bên cạnh.
Hóa ra người sói đã phát hiện ra họ, đến bây giờ đang tấn công bọn họ.
Tống Hoành lúc này đã biến thành hình dáng huyết tộc, đôi mắt đỏ rực như máu, hai chiếc răng nanh mọc dài ra, móng tay cũng trở nên sắc nhọn.
Hắn gầm lên một tiếng rồi lao vào tấn công người sói.
“A máu kìa!” Vi Nhã hé đầu ra khỏi ngực Lăng Thiên, liền thấy cánh tay anh chảy máu, có chút hốt hoảng.
Cô cũng không biết vì sao mình lại lo lắng như vậy.
Nhưng cảm giác này chưa qua được bao lâu, cô đã bị hấp dẫn bởi máu của hắn.
Không ổn!
Trước một miếng mồi thơm ngon, giữa một rừng nguy hiểm như nơi này, Vi Nhã liền lộ ra chân thân của mình, trở thành huyết tộc đúng nghĩa.
Lăng Thiên nhìn ánh mắt đỏ rực như muốn ăn tươi nuốt sống hắn kia, có chút lo lắng, che vết thương của mình lại.
“Đừng nóng nảy!”
Vi Nhã dường như đang kiềm chế bản thân, móng tay cào mạnh xuống đất.
Cô ép mình đứng dậy, đứng trước mặt đám người sói kia.
Grừ!
“Nhã Nhi?” Lăng Thiên nhìn cô như vậy, bất chợt lo lắng.
Bất chấp đang bị thương, hắn bước tới gần Vi Nhã.
“Ra chỗ khác!” Vi Nhã gằn giọng nói.
Vi Nhã nhanh chóng nhập cuộc cùng Tống Hoành đánh đám chó sói.
Lăng Thiên xót xa nhìn thân ảnh cô gái nhỏ giữa dàn chó sói to lớn hung hiểm.
Có lẽ một phần sâu thẳm nào đó trong cô vẫn còn đang bảo vệ hắn, cô không thực sự quên hắn.
“Hệ thống, độ hảo cảm của cô ấy với ta là bao nhiêu?”
[Âm 50 điểm]
Lăng Thiên cười giễu.
Rốt cuộc cái thang đo hệ thống này hoạt động dựa trên nguyên lí gì? Hắn cũng không muốn tìm hiểu.
Mạc Vi Vi chạy tới, xé chút vải dưới váy rồi băng lại cho Lăng Thiên.
“Anh chảy máu rồi! Mau băng lại đi!”
Lăng Thiên chống tay ngồi đó, ngồi nhìn cười Mạc Vi Vi.
“Cô Mạc, cô còn nhớ thỏa thuận giữa tôi và cô không?”
Mạc Vi Vi gật đầu.
Chỉ cần là việc cô làm được, chắc chắn cô sẽ làm, còn hơn phải còng lưng trả nợ.
Cô còn gia đình ở quê đang đợi mình gửi tiền về nữa.
Lăng Thiên không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: “Tôi muốn có Huyết Thủ Ô!”
Bàn tay đang băng bó cho Lăng Thiên khẽ dừng lại.
Huyết Thủ Ô đối với Mạc Vi Vi mà nói là vô cùng quan trọng.
Hai mươi năm nay cô ta đã phải chịu không ít bao nhiêu cực khổ vì mùi hương hoa sen trong máu, khó khăn lắm mới có cơ hội sống như người bình thường.
“Trừ cái này ra…” Đáy lòng Mạc Vi Vi giãy dụa.
Lăng Thiên thản nhiên nói: “Đối với tôi, giá trị của cô chỉ có vậy mà thôi!”
Hoặc là Huyết Thủ Ô, hoặc là trả nợ.
“Tôi…” Mạc Vi Vi lưỡng lự “Tôi sẽ trả nợ!”
Huyết Thủ Ô rất quan trọng với cô ta.
Cô ta không thể dễ dàng từ bỏ nó.
“Tùy cô thôi.
Nhưng cô nên nhớ giấy nợ đã có ghi rõ là lãi theo thị trường.
Số tiền lớn như vậy, cho dù cô chết đi, tôi cũng sẽ bắt người nhà cô phải trả bằng hết! Mạc Vi Vi, cô không muốn nhìn thấy cảnh người nhà cô phải còng lưng trả nợ chứ hả?”
[Stop! Stop! Chủ nhân, trong kịch bản nam phụ là người xem nhẹ tiền bạc, trực tiếp bỏ qua chuyện nữ chính làm vỡ chiếc bình hoa, mà sao tới ngài thì nợ nần của nữ chính ngày càng tăng lên vậy? Có để cho người ta sống không?] Cái bản tính chèn ép người khác này muốn đời không đổi.
“Hệ thống, nam phụ là nam phụ, ta là ta, ta sẽ không vì cái kịch bản đó mà phải thay đổi bản thân.
Hình như ngươi quên rồi, nghề nghiệp của ta là doanh nhân, chứ không phải làm từ thiện!”
[Nhưng nhiệm vụ của ngài là như vậy.
Nếu không…]
Lăng Thiên cau mày: “Ngươi nói cái gì?”
Hệ thống lập tức đánh trống lảng: “Không có gì.
Không có gì hết!”
Xem ra cái hệ thống này có chút không bình thường.
Đừng để hắn tìm ra.
Hệ thống toát mồ hôi hột, lập tức offline.
Nó cảm thấy ký chủ trước của nó tuy rằng có chút xấu miệng, nhưng vẫn dễ sống chung hơn nhiều.
Lăng Thiên nhăn mày nhìn Mạc Vi Vi: “Cô không băng nữa thì dừng lại đi!” Nói xong hắn giật lấy miếng vải từ tay Mạc Vi Vi, thành thạo băng lại.
Việc này giống như hắn đã từng làm cả nghìn lần rồi.
“A…” Ở phía đằng xa truyền lên tiếng kêu.
Lăng Thiên lập tức nhận ra đó là tiếng của Vi Nhã, lo lắng đứng dậy chạy tới, bỏ lại Mạc Vi Vi ở đó.
“Không sao chứ?” Lăng Thiên đỡ Vi Nhã dậy, sốt sắng hỏi thăm.
Vi Nhã lau máu trên khóe miệng, đẩy Lăng Thiên ra: “Đường đường là đại tiểu thư Hàn gia, tôi sẽ không chịu thua đâu!” Vi Nhã lại tiếp tục lao lên.
Đột nhiên trời chuyển giông bão, Lăng Thiên kéo Vi Nhã chạy đi.
Tống Hoành cũng dừng đánh, đi tìm Mạc Vi Vi.
“Mau bỏ ra!” Vi Nhã kêu gào, rút tay mình ra khỏi tay Lăng Thiên.
Hắn không bá đạo được thì chuyển sang làm nũng vậy.
Lăng Thiên đi được một quãng liền dừng lại, mặc nước mưa xối lên người, cảm giác như nước mưa có thể nuốt chửng hắn.
Vi Nhã lần đầu thấy vậy liền có chút lúng túng: “Này… này… anh không sao chứ?”
Ôi chết tiệt, đây là cơ hội vàng để cô chạy trốn mà, sao lại ngốc ngốc ở đây đi quan tâm kẻ thù chứ?
Vi Nhã nghĩ nghĩ rồi lùi bước lại, chạy nhanh về đằng sau.
Lăng Thiên: “...” Có cần phũ phàng vậy không?
Bây giờ hắn không làm gì chắc chắn cô sẽ chạy đi mất.
Hảo cảm không thể cứ vậy mà tuột đi được.
Mà cũng may trong ví tiền của hắn có giữ một bức ảnh của cô lúc cô đang say ngủ.
Cuối cùng cũng có lúc dùng tới.
“Em xem đây là gì?”
Vi Nhã với thính lực và thị lực cực tốt, ở cách xa cả chục mét nhìn tấm ảnh của Lăng Thiên giơ lên, hai má liền hây hây đỏ, lại vọt về chụp lại tấm ảnh.
“Biến thái!” Vi Nhã mắng một câu.
“Chỉ biến thái với mình em thôi!” Lăng Thiên cười “Đừng cố phá hủy nó, đây chỉ là một tấm trong hàng ngàn tấm tôi chụp được thôi!”
“Mẹ nó! Anh vô liêm sỉ!” Vi nhã mắng một câu.
“Giờ em mới biết sao?” Lăng Thiên rất tự nhiên quàng tay qua cổ cô: “Đỡ tôi vào đi.
Tôi sắp chết mất!”
Vi Nhã nhìn cánh tay lực lưỡng đang vòng qua vai mình, liền hất xuống: “Chết thì chết.
Chết xong không ai biết về tấm ảnh đó của tôi hết!”
Lăng Thiên: “...” Có thể an ổn rơi vào tròng của hắn được không? Sao cứ phải thông minh như vậy làm gì?
Lăng Thiên bất chấp dính lấy Vi Nhã, bí mật lấy ra lá bùa ướt đẫm dán lên người cô.
Chẳng mấy chốc Vi Nhã bị giảm sức lực, không còn giãy dụa nữa.
“Đưa tôi đi tránh mưa, được không?”
Nghe tiếng thì thào của Lăng Thiên, tim Vi Nhã bỗng chốc mềm đi.
“Đưa anh qua kia thôi nhé!”
Lăng Thiên mệt mỏi gật đầu.
Vi Nhã đặt Lăng Thiên lên lưng, cõng hắn tới một hang động gần đó, chuẩn bị phủi tay bỏ đi lại bị Lăng Thiên giữ lại.
“Em không định bỏ lại tôi ở đây đấy chứ?”
Vi Nhã: “...” Ờ đó, thì sao? Đưa anh tới đây là bổn công chúa đã hết tình hết nghĩa rồi.
“Tôi sốt rồi! Nếu tôi chết thì tất cả là do huyết tộc hết!” Đừng tưởng mình em quan trọng với huyết tộc, tôi cũng quan trọng với thợ săn huyết tộc lắm.
“Thì?”
“Tôi đã nói nếu ba ngày sau không về, thì tìm tôi ở Hàn gia!”
Vi Nhã tức giận nhìn người đàn ông trước mặt.
Dám lấy Hàn gia uy hiếp cô.
Hắn biết Hàn gia tuy bền vững kiên cố, nhưng không phải là mạnh nhất.
Nếu không tới cuối truyện họ cũng không bị Tống Hoành đánh sập.
Trong truyện, chỉ có nhân vật chính là mạnh nhất.
“Giờ anh muốn gì?” Vi Nhã hậm hực nói.
“Chăm sóc tôi, cho tới khi tôi khỏi.
Em càng làm tốt, tôi càng nhanh chóng khỏe lại.”
Má anh đùa tôi à?
Vi Nhã không còn cách nào đành ở lại trong hang động cùng Lăng Thiên.
Cô dựng Lăng Thiên dựa vào vách đá: “Ngồi đây đi, tôi đi kiếm ít củi sưởi ấm!”
Lăng Thiên mơ màng: “Em không sợ lửa sao?” Huyết tộc rất sợ lửa mà?
Vi Nhã sờ tóc hắn: “Không sao!”
Lăng Thiên kéo tay cô lại: “Không được! Em không chịu được đâu!”
Vi Nhã: “...” Ai nói với anh là tôi sợ lửa hả?
Mặc kệ Vi Nhã nói thế nào, Lăng Thiên cũng kiên quyết không cho cô đi.
Hắn thà chịu lạnh một chút cũng không muốn Vi Nhã gặp nguy hiểm.
Hệ thống: [...] Thế là ai… là ai dùng dao găm phi vào chân ký chủ để ký chủ bị thương?
Lăng Thiên: “Đó là trường hợp bất khả kháng!”
Cái lạnh cùng vết thương hành hạ Lăng Thiên, hắn liền sốt cao, mồ hôi đầm đìa, trong người trở nên nóng rực.
Còn Vi Nhã vốn là huyết tộc, bẩm sinh thân nhiệt thấp, chạm vào rất dễ chịu.
Lăng Thiên cứ như vậy dán vào người cô.
Vi Nhã thở dài nhìn người bên cạnh.
“Nhã Nhi… anh yêu em… anh nhớ em…” Giọng nói khàn đặc của Lăng Thiên truyền vào tai Vi Nhã.
Hắn yêu cô? Nhớ cô?
Vi Nhã có chút không tin được.
Hắn là ai, cô là ai? Phải chăng đây là bẫy rập của hắn?
Vi Nhã cố gắng thuyết phục mình không được tin.
Nhưng trong lòng vẫn không ngăn được huyết quản dâng trào.
Cô cũng không biết tại sao?
Nhưng cô muốn tin người này.
Trong tâm khảm cô muốn tin rằng người này cũng yêu mình.
Mà sao cô lại dùng từ “cũng”?
…
“Chuyện gì vậy? Chẳng phải đã xóa sạch hết ký ức của Nhã Nhi trước khi tiến hành rồi sao?” Đường Chấn Hiệp lo lắng hỏi.
“Dù sao đây cũng là dự án nghiên cứu đầu tiên, khó tránh khỏi có chút vấn đề.
Cô ấy không bao lâu nữa sẽ nhớ lại, cũng như Lăng Thiên lần trước!”.