Vi Nhã lắc lắc đầu, cố gắng phủ nhận những suy nghĩ hoang đường lúc nãy.
Mạc Thiên và cô mới gặp nhau được hai lần, làm sao có thể nảy sinh tình cảm.
Chắc chắn là hắn đang lên kế hoạch gì đó để lợi dụng cô.
Vi Nhã nhìn người đàn ông ngoan ngoãn dựa đầu vào trong ngực mình, đáy mắt nổi lên sát ý, cánh tay chầm chậm nâng lên, đặt nhẹ trên cần cổ người đàn ông, khẽ nắm lại.
Lăng Thiên liền cựa mình một chút, vừa hay tránh được một kiếp.
Vi Nhã thấy hắn cựa quậy, giật mình thu tay lại.
Đúng rồi! Chẳng phải Mạc Thiên có mang bùa bên mình sao?
Trong đầu Vi Nhã vừa lóe lên, nhân lúc Lăng Thiên đang mơ màng, liền lục soát trên người hắn được một ít bùa phòng thân, lập tức đem giấu đi.
Nhưng động tác của cô lúc này không khác gì khơi gợi dục vọng cho Lăng Thiên.
Hắn nương theo bàn tay đang lục lọi của cô, đầu óc mơ hồ, đột ngột hôn lên đôi môi ngọt ngào kia.
Nhưng… trật mất rồi!
Lăng Thiên nuối tiếc dựa vào người cô.
Thực sự hắn cũng không muốn chiếm đoạt cô, cũng không muốn làm chuyện đó với cô ở nơi ẩm thấp như thế này.
Cơn sốt của hắn ngày càng lợi hại hơn, tới Vi Nhã thân nhiệt vốn thấp cũng cảm thấy kỳ quái.
Nhưng hiện tại cô không biết làm thế nào để giúp hắn hạ hỏa.
“Này… Này…” Vi Nhã thử lay Lăng Thiên mấy cái, nhưng người dưới thân mi mắt cũng không muốn động, thứ duy nhất nhận biết hắn còn sống chính là hơi thở nóng hổi của mình.
Bên ngoài trời đã ngừng mưa, Vi Nhã liền ôm Lăng Thiên lên, cẩn thận ra ngoài.
Tuy rằng đối với huyết tộc như cô mà nói, hắn không quá nặng, nhưng vóc dáng cao lớn nên chuyện đưa hắn ra cũng không hề dễ dàng.
Cô nương theo ký ức của mình, tới trước cửa căn hộ cũ của Lăng Thiên, đặt hắn xuống rồi tìm cách trở vào.
Nhưng hình như cô nghe thấy có tiếng của một người phụ nữ và tiếng trẻ con ở phía bên trong.
Bên trong có người sao?
Hơn nữa lại còn là phụ nữ?
Mẹ nó tra nam.
Có vợ con rồi còn câu dẫn cô, còn hại cô suy nghĩ nhiều.
Vi Nhã tức giận đá Lăng Thiên một cái, trèo cửa sổ biến mất.
Lăng Thiên lúc này sốt cao, mê man không biết gì.
Cho tới lúc tỉnh lại thì đã là sáng hôm sau.
Hắn ôm đầu đau nhức tỉnh dậy, phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ.
Chưa kịp định thần đã bị một đứa trẻ lao tới.
“Ba mẹ ơi, chú này tỉnh rồi này!”
Một người đàn ông lam lũ cùng một người phụ nữ bước vào.
Nhìn thấy Lăng Thiên tỉnh dậy, bọn họ đều cảm thấy may mắn.
“Hôm qua chồng tôi đi làm về muộn thì thấy anh ở ngoài cửa, liền đưa anh vào.
Hôm qua anh sốt cao lắm đó.
Phải rất vất vả mới hạ sốt được!”
Lăng Thiên ôm trán, nhớ rằng hôm qua hắn ở cùng Nhã Nhi mà, cô ấy đâu rồi?
“Cho hỏi, ở đây là…”
Người đàn ông đáp: “Phòng 203, chung cư X”
Đây chẳng phải là căn hộ cũ của hắn sao?
Nhã Nhi đúng thật không có lương tâm, đặt hắn trước cửa căn hộ cũ rồi lủi đi mất.
Lăng Thiên cảm ơn gia đình rồi rời khỏi, mặc cho bọn họ lo lắng cho mình.
Huyết thủ ô lúc này có lẽ đã hấp thụ vào người Mạc Vi Vi rồi.
Lúc bước ra khỏi cửa, hắn gặp một người đàn ông lạ mặt.
Hắn ta mặc một chiếc áo gió dài, đôi mắt màu nâu đỏ, mái tóc dài được buộc lên theo kiểu quý tộc châu Âu.
"Tôi là quản gia của Tiểu thư Vi Nhã!"
Di Luân giới thiệu về bản thân mình, ánh mắt nâu đỏ nhìn vào đối phương như muốn chọc vài lỗ trên người hắn.
"Còn anh là Mạc Thiên?"
Lăng Thiên cụp mắt, thầm chửi rủa hệ thống sao Vi Nhã lại có một nam quản gia trong nhà.
"Đúng!"
"Nói chuyện ở đây không tiện! Chúng ta ra ngoài quán cà phê ở gần đây!"
…
Ở quán cà phê, Di Luân tự gọi cho mình một ly trà đen, còn Lăng Thiên cũng gọi một tách cà phê.
Lăng Thiên điều chỉnh tư thế, hỏi Di Luân: "Anh tới gặp tôi, chắc là vì Vi Nhã!"
Giữa bọn họ ngoài chuyện của Vi Nhã, chỉ còn mối thù truyền kiếp giữa hai phe.
Nhưng vấn đề thứ hai, huyết tộc sẽ không để một quản gia nho nhỏ đại diện tới gặp hắn.
"Đúng vậy! Tôi muốn biết tại sao một Mạc Thiên sát phạt quyết đoán, chưa từng tha cho một huyết tộc nào, lại năm lần bảy lượt tha cho tiểu thư nhà tôi!"
"Tiểu thư nhà tôi".
Bốn chữ này len lỏi vào tai Lăng Thiên.
Hắn hơi nhíu mày, nhưng cái nhíu mày đó, chỉ diễn ra trong chốc lát.
Nếu không phải là một người tinh tế để ý tiểu tiết như Di Luân, sẽ không nhận thấy được.
"Anh biết tôi chưa từng tha bất kỳ huyết tộc nào mình gặp.
Anh mạo hiểm tới gặp tôi như thế này, không sợ tôi sẽ thủ tiêu anh sao?"
Di Luân khuấy ly trà đen, nhìn vòng xoáy ở giữa ly trà.
Lăng Thiên cũng bưng tách cà phê thưởng một ngụm, chờ đợi biểu cảm của Di Luân.
Quản gia của Vi Nhã là người thế nào, hắn muốn biết.
Hắn muốn biết Di Luân đối với Vi Nhã là cảm xúc gì, là trách nhiệm gì, nếu như thực sự hắn ta quan tâm tới cô như lúc này, tại sao trong nguyên tác khi cô bị Tống Hoành hại chết, Di Luân lại không bảo vệ cô.
Quả nhiên như Lăng Thiên đoán, Di Luân trước khi tới gặp mình đã có chuẩn bị trước.
Xem ra cũng không phải là dạng người đâm đầu vào nguy hiểm.
…
Vi Nhã về tới Hàn gia, liền trực tiếp bỏ qua phòng của Hàn lão gia tử, trở về phòng mình.
Nhưng trời không chiều lòng người, Hàn lão gia tử cảm nhận được khí tức của cô, lập tức gọi vào.
“Nhã Nhi, về rồi sao?”
Bước chân Vi Nhã khựng lại, cô cười cười bước vào bên trong, nhỏ giọng chào.
“Trên người con… có mùi của kẻ đó!”
Kẻ đó?
“Mạc Thiên! Đây là lần thứ hai ta ngửi được mùi của hắn trên người con rồi!” Hàn lão gia tử là một huyết tộc thuần chủng, hơn nữa cấp bậc rất cao, việc nhận ra mùi của một kẻ khác trên người Vi Nhã cũng không phải là khó khăn.
Nhưng tới lần thứ hai, Vi Nhã vẫn sống sót trở về, thì chắc hẳn đứa con gái này của ông, đối với Mạc Thiên có gì đó quan trọng.
Nhưng trước tiên ông cần trừng phạt đứa con này nghiêm khắc cái đã.
Vi Nhã bối rối nhìn Hàn lão gia tử.
Xác thực giác quan của ông ấy rất nhạy, cuối cùng chỉ biết cúi đầu: “Là lỗi của con!”
"Ừ! Là lỗi của con.
Cho nên để tránh đêm dài lắm mộng, Hàn gia sẽ đẩy nhanh đám cưới của con và Tống Hoành!".