Vốn dĩ hôn lễ này diễn ra là để củng cố hiệp ước hòa bình giữa con người và huyết tộc.
Trong đêm tân hôn, tân thủ lĩnh của Hiệp hội chống huyết tộc liền chết, Hàn gia đương nhiên sẽ bị lôi ra làm bia đỡ đạn.
Những gia tộc từng có hiềm khích với Hàn gia, tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt để vấy bẩn Hàn gia.
Vi Nhã gắt gao siết chặt tay, căm hận mà nhìn Lăng Thiên.
Hắn chính là muốn ép cô vào đường cùng.
“Vậy phải làm thế nào anh mới tha cho tôi?”
Lăng Thiên mân mê cổ áo Vi Nhã, hệt như mấy gã lưu manh, lộ ra nụ cười giảo hoạt: “Đừng quên người muốn giết chết anh là em, đừng tỏ ra mình là nạn nhân như thế.
Nếu không phải anh phát hiện ra, xem chừng qua đêm nay em liền thành quả phụ rồi!”
Vi Nhã á khẩu.
Quả phụ thì quả phụ.
Người xinh đẹp như bổn tiểu thư chẳng lẽ không tìm được người đàn ông khác sao?
Nhưng e dè khí chất cường đại của người đàn ông bên cạnh, đương nhiên cô không dám nói vậy.
Lăng Thiên cảm thấy khí thế của Vi Nhã cũng dần xẹp xuống, cũng bắt đầu to gan hơn.
Hắn đẩy cô xuống giường, thong thả mở từng nút áo của cô.
Vi Nhã liền nắm tay hắn lại: “Anh làm gì vậy?”
Lăng Thiên hôn lên khóe mắt cô: “Đêm tân hôn còn có thể làm gì? Đương nhiên là động phòng!”
Vi Nhã hốt hoảng.
Động… động phòng?
Toàn thân Vi Nhã khẩn trương tới mức căng chặt.
Mặc dù tâm lý đã chuẩn bị trước, vợ chồng là phải động phòng, sau này còn phải sinh con.
Nhưng thái độ của cô với Lăng Thiên hiện tại vẫn chưa tăng được mức hảo cảm nào cả.
Động cái cmn!
Vi Nhã cười gượng, đẩy Lăng Thiên ra: “Hôm nay bà dì tôi tới, không tiện!”
Lăng Thiên không hiểu: “Anh đã xem hết gia phả Hàn gia, em làm gì có bà dì nào?”
Vi Nhã: “...” Anh không hiểu hay cố tình không hiểu vậy?
Vi Nhã đẩy Lăng Thiên ra, chống tay ngồi dậy: “Là… là kinh nguyệt!”
Lăng Thiên: “...” Huyết tộc mà cũng có kỳ kinh nguyệt sao?
Nói xong cô cũng thẹn thùng quay đi.
Bụng dưới cũng cảm thấy trướng đau.
Phía dưới cũng cảm thấy có gì đó chảy ra.
Mẹ nó! Nói vậy mà có thật!
Vi Nhã nhanh như chớp lao ra ngoài, chỉ để lại một làn gió.
Lăng Thiên kiên nhẫn ngồi đợi.
Tầm nửa tiếng sau cô trở vào, trên người khoác một chiếc áo gió màu đen, tái nhợt bò lên giường.
Vi Nhã vì bụng trướng đau, không ngừng rên rỉ.
“Nằm xích vào trong đi!” Lăng Thiên đi tới, đẩy nhẹ Vi Nhã vào bên trong.
Vi Nhã hiện tại tới ngón tay cũng không muốn động.
Lăng Thiên nằm bên cạnh, cởi áo khoác của cô ra, bàn tay to lớn bao lấy vùng bụng bằng phẳng của cô, nhẹ nhàng xoa nắn, giống như luông nước ấm bao vây lấy, nhẹ nhàng và dễ chịu.
Vi Nhã giống như tự nhiên, nắm lấy bàn tay ấy, ỷ lại vào lòng hắn mà thiếp đi.
Giống như không hề có bất cứ ngăn trở nào giữa bọn họ.
…
Trời sáng, Vi Nhã liền bị đánh thức bởi những tiếng huyên náo bên ngoài phủ.
Sờ soạng bên cạnh một lúc, liền thấy một mảnh lạnh ngắt.
Lăng Thiên đã ra ngoài từ sớm.
Vi Nhã ngồi dậy.
Đêm qua cô cứ nghĩ mình sẽ không ngủ được, nhưng bất giác chất lượng giấc ngủ của cô cao vô cùng.
Không thích hợp.
Hôm qua vì quá bận rộn, hơn nữa tinh thần căng chặt nên Vi Nhã không có tâm trí quan sát tân phòng của mình.
Cô đi tới nhìn qua một lượt.
Ngoài chiếc giường lớn của hai người ra, trong phòng còn có một bàn trà nước và một bàn làm việc.
Tương đối đơn giản.
Hai nha hoàn gõ cửa bước vào, chuẩn bị làm một lượt vệ sinh cá nhân cho Vi Nhã.
Bọn họ tên Tiểu Thanh và Tiểu Phượng, là những nha hoàn Lăng Thiên chọn ra để hầu hạ cô.
“Thiếu phu nhân đêm qua ngủ ngon chứ ạ?” Tiểu Thanh lên tiếng.
Tiểu Phượng đặt chậu nước ấm lên bàn, vắt khăn thật khô, đưa cho Vi Nhã.
Sau đó thu mảnh khăn trắng có dính dấu vết đặt ở trên giường, kín đáo gói lại.
“Cũng ổn!”
Tiểu Thanh đem ra một ít quần áo để Vi Nhã lựa.
Những bộ đồ này thoạt nhìn đơn giản, không quá phô trương như đồ của huyết tộc, nhưng vì vậy cũng thoải mái hơn.
Theo như nghi lễ của Mạc gia, cô dâu mới về nhà chồng trước hết phải đi gặp các vị trưởng bối để kính trà.
Tiểu Thanh và Tiểu Phượng dẫn đường.
Mạc phủ so với Hàn gia cũng không nhỏ hơn là bao.
Sau một quãng đường dài Vi Nhã mới tới được gian nhà chính.
Tất cả các vị trưởng bối của Mạc gia dường như rất tò mò về cô dâu đặc biệt này, nên tới đặc biệt đông.
Còn chú rể…
Aizz, không muốn nhắc tới nữa.
Từ sáng sớm đã không thấy mặt mũi.
…
Lăng Thiên đang ngồi xem giấy tờ tài liệu ở trụ sở Hiệp hội chống huyết tộc.
Lấy cớ kết hôn nên hắn đã xin nghỉ phép ở đơn vị mấy ngày.
Nhưng kết hôn rồi thì sao chứ?
Một đống việc vẫn đổ lên đầu hắn.
Lăng Thiên tỏ vẻ vô cùng bất lực.
Hay là nghỉ làm cảnh sát đi cho rồi.
[Không được! Chủ nhân.
Đây là vỏ bọc của nguyên chủ.
Hiệp hội chống huyết tộc tuy mạnh nhưng lại vô cùng bí mật.
Làm cảnh sát sẽ dễ dàng quan sát được những phần tử huyết tộc đang trà trộn bên trong cuộc sống con người!]
Ngươi nói thì hay lắm, giỏi thì thay ta vào làm đi!
Lăng Thiên ký một đống giấy tờ.
Hiện tại số giấy tờ phản đối hôn ước giữa Mạc gia và Hàn gia đã không còn nữa, thay vào đó là bắt hắn nạp thêm vợ lẽ.
Bọn họ không muốn một nữ huyết tộc làm chủ nhân của Mạc gia, nhưng việc đã thành như vậy, cũng không thể để một đứa con bán huyết tộc lên nắm giữ chứ?
Bọn họ chỉ còn biết trông cậy vào đời sau thôi.
Cmn!
Nạp cái gì mà nạp!
Đám này muốn chết.
Lăng Thiên lập tức gạt đống giấy tờ xuống đất, kéo cà vạt ổn định lại tinh thần.
Bên ngoài liền có tiếng gõ cửa.
“Vào đi!”
Một cô gái thân hình thon thả, ưỡn ẹo đi tới: “Mạc thiếu, có thiếu người làm ấm giường không?”
Lăng Thiên không nhúc nhích: “Giường tôi có đầy đủ chăn nệm, đủ ấm rồi!”
Cô gái giãy dụa một hồi, không chịu thua: “Mạc thiếu, ý em không phải vậy, chỉ là anh có muốn thêm một người bầu bạn không?”
Bạn giường sao?
Lăng Thiên chợt nhếch khóe môi.
Đám người đó đúng là không có chuyện gì làm, ăn no rửng mỡ, ngay cả chuyện riêng của hắn cũng muốn quản.
“Một nửa thời gian của tôi dành cho công việc, một nửa còn lại dành cho vợ tôi! Cô cho rằng tôi có thời gian làm bạn với cô sao?”
Cô gái giống như tìm kiếm chút ánh sáng le lói.
Tiền cũng đã nhận rồi.
Hơn nữa trước mặt lại là một người đàn ông muốn tiền có tiền, muốn sắc có sắc, nếu trèo lên giường anh ta, mọi thứ với cô ta sẽ như nước chảy mây bay, thuận buồm xuôi gió.
Nhưng đáng tiếc, Lăng Thiên chính là một thẳng nam, hơn nữa đa nghi vô cùng.
Hành động lộ liễu của cô ta chẳng khác gì tên hề nhảy nhót trước mặt hắn.
Lăng Thiên nhàm chán gấp hồ sơ lại, đi ra ngoài, bỏ mặc cô gái gào thét đằng sau.
Bước ra ngoài cửa, lại bắt gặp một cô gái khác.
Khác với vẻ quyến rũ ma mị vừa rồi, cô gái này mang vẻ thanh thuần đáng yêu, lại nhát gan.
Mang cho hắn cảm giác giống như… Mạc Vi Vi?
Mạc Vi Vi từ lúc được nhận về Mạc gia, cũng bành trướng không ít.
Cô gái kia vén tóc mai, xấu hổ cúi đầu xuống.
Cảm nhận được ánh mắt trên người mình, trong lòng hơi kích động.
“Mạc thiếu, xin chào!”
Lăng Thiên không nói gì, trực tiếp vượt qua cô ta.
“Mạc thiếu!” Cô gái liền gọi với theo “Liệu tôi có thể…”
Ậm ậm ừ ừ.
Phiền phức.
Lăng Thiên giống như không đủ kiên nhẫn để đợi cô ta nói xong, tiếp tục đi.
“Có thể mời anh ăn một bữa không?” Cô gái giống như lấy hết liêm sỉ mình có, nói lớn một hồi.
Lăng Thiên quay người lại, đi tới trước mặt cô ta.
Ngay khi khoảng cách của cả hai được rút ngắn lại, Lăng Thiên liền nói nhỏ với cô gái: “Tại sao tôi phải đi ăn với cô?”.