Vi Nhã hơi cười.
Đó là vì cô chưa dốc hết sức, nữ chủ cũng vậy, con người khi đột phá giới hạn bản thân, mới có thể tạo ra kì tích.
Chính vì vậy nên cô mới tới thánh nữ điện tìm Cửu Liên, nàng ta chính là giới hạn cuối cùng của cô.
“Sư tỷ, đây là tỉ thí, tỷ nghiêm túc một chút đi” Tử Linh San vì trận đấu kéo dài mà bắt đầu cảm thấy khó chịu.
“Ta rất nghiêm túc đây, nhưng pháp lực của ta chỉ có vậy”
Hiển nhiên không ai tin lời Vi Nhã nói, nếu pháp lực chỉ có vậy, cô cũng không vào được tới vòng này.
“Có bao nhiêu chiêu xuất hết ra đi, đừng có dây dưa nữa” Mọi người ở dưới sân đấu bắt đầu nhao nhao.
Ai lên tới sàn đấu cũng phô hết tài năng, chỉ có Vi Nhã và Tử Linh San, từ đầu tới cuối, không hề lộ ra điểm mấu chốt.
Quả nhiên là đệ tử của Tử Quân thượng tiên.
“Quả nhiên náo nhiệt” Một giọng nữ trong trẻo cất lên.
Mọi người theo phản xạ hướng về nơi phát ra giọng nói.
Thánh nữ ma tộc Cửu Liên? Nàng ta tới đây làm gì?
Một số người đứng ra, chỉ tay vào Cửu Liên, quát: “Yêu nữ, ngươi tới đây làm gì?”
“Tất nhiên là làm cho cuộc thi trở nên thú vị hơn rồi”
Dứt lời, trên người nàng ta lập tức tỏa ra một khối khí đen kịt.
“Cẩn thận đó, là ma khí cực thịnh, dính phải là chết”
Mọi người thi nhau giăng kết giới đề bảo vệ bản thân, nhưng thánh nữ ma tộc quả nhiên phi phàm, chẳng mấy chốc kết giới của bọn họ mờ dần, một số người đã không thể chịu nổi, ho ra máu.
Chỉ có một số người có tu vi cao có thể chống chọi được, họ tìm cách chống trả Cửu Liên.
Vi Nhã cũng tự tạo cho mình một kết giới, tuy nhiên khác với kết giới của những người khác, kết giới của cô không những không mỏng đi mà còn hút đi ma khí của Cửu Liên, kết giới của cô dần dần nhiễm đen.
Tạm thời cô không có vấn đề gì.
Vi Nhã liền nhìn sang những người khác.
Tử Quân thượng tiên cùng những người có tu vi cao đang chống lại Cửu Liên, Tử Linh San cũng tự tạo kết giới bảo vệ mình.
Khác với kết giới của Vi Nhã, kết giới của Tử Linh San là một màu vàng kim chói mắt.
Xem ra nàng ta sắp đột phá rồi.
Bỗng nhiên Tử Linh San hét lên, toàn thân lơ lửng trên không trung rồi phát ra ánh sáng.
Mọi người tập trung nhìn nàng ta.
Đây chính là thiên tài ngàn năm có một, người có thể luyện ra phép thuật 5 nguyên tố.
Tử Quân thượng tiên, hắn ta đúng là may mắn.
Giống như cảm thấy mình trở thành con cưng của thiên đạo, Tử Linh San sau khi đột phá nhanh chóng chạy tới tiếp ứng.
Bỗng nhiên, Cửu Liên nở một nụ cười âm hiểm.
Nàng ta sau đó bị nam nữ chủ cùng hào quang của chính đạo đánh bật ngược trở lại, một phát rơi từ đỉnh Đạo Linh Sơn xuống ma giới.
Không biết với độ cao đó nàng ta có chết không?
Nhưng Vi Nhã không lo được việc đó.
Trong lúc tạo kết giới bảo vệ, cô liền hút không ít ma khí của Cửu Liên, hai mắt trở nên đỏ ngầu.
Xung quanh cô chỉ có một giọng nói dụ dỗ: “Giết, giết bọn họ, hãy giết bọn họ đi!”
“Aaaaa!” Vi Nhã ôm đầu hét lên rồi ngã xuống.
“Sư muội!”
“Đạo Hoan! Sao vậy?”
Mọi người của Đạo Linh Sơn nhanh chóng chạy tới gần cô.
“Đừng qua đó!” Tử Quân ngăn cản.
Đừng nói là trò ấy, đọa ma rồi.
Đang yên đang lành, tự nhiên đọa ma?
Chắc chắn có liên quan nữ nhân vừa nãy.
Vi Nhã rút chiếc quạt ra, trên đầu quạt là lưỡi dao găm sáng bóng.
Nguy rồi!
Tử Quân nhanh chóng tới chặn Vi Nhã.
Nhưng thân thủ của cô rất nhanh.
Nói về tiên pháp, Vi Nhã còn phải học dài, nhưng về thân thủ, cô tuyệt đối không thua kém Tử Quân.
Mọi người cũng tham gia chế trụ Vi Nhã.
Không ngờ đệ tử Đạo Linh Sơn lại đọa ma.
Ma khí trên người Vi Nhã càng ngày càng dày đặc, cứ như nguồn năng lượng tích trữ từ lâu được giải phóng.
Ma khí của cô, so với Cửu Liên còn nguy hiểm hơn.
Nhưng tại sao, đến giờ bọn họ mới phát hiện ra bên cạnh là một nữ ma đầu.
“Ma tộc, nàng ta chính là ma tộc”
“Phải giết chết nàng ta”
Ba vị sư huynh cố gắng bảo vệ Vi Nhã.
Dù cho cô có đọa ma, thì trong kí ức của bọn họ, cô vẫn là tiểu sư muội đáng yêu, hay cười.
Nhưng bọn họ ít người, làm sao chống lại được mấy đại môn phái như vậy chứ!
Xung quanh Vi Nhã là những lời nguyền rủa nàng chết đi, giống như nguyên chủ hồi nhỏ.
“Một đứa ăn xin như mày sao không đi đến xó xỉnh nào đó rồi chết quách đi”
“Đúng là ghê tởm”
“Ngươi quỳ xuống liếm giày cho ta, rồi ta sẽ cho ngươi bát cơm nguội này”
…
Tuổi thơ của nguyên chủ trải qua chính là như vậy, chỉ khi Tử Quân xuất hiện, cứu nàng ta một mạng, sau đó cho nàng ta một cái bánh bao, nguyên chủ cảm thấy trong lòng ấm áp.
Giờ đây, nguyên chủ không còn, chỉ có Vi Nhã thay thế nàng ta chống chọi.
“Dừng tay!” Tử Quân đánh ngã những người xung quanh.
Mọi người đột ngột dừng lại.
“Đạo Hoan tẩu hỏa nhập ma, phạm vào cấm kị của môn phái, từ nay trục xuất ra khỏi tiên môn”
Trong cốt truyện, lời thoại này, chính là dấu chấm hết cho nguyên chủ.
Vi Nhã đầu quay mòng mòng, trong đầu chỉ có ý niệm giết hết, giết hết bọn họ, sẽ không ai dám đạp mình dưới chân.
Luồng ma khí của Vi Nhã càng ngày càng lớn, càng nồng đậm.
Bỗng nhiên một đạo ma khí màu đen đánh thẳng về phía Vi Nhã.
Chính là ma quân Dạ Huyền đang cưỡi Hắc Khuyển.
Vốn dĩ hắn ta đang ngồi đọc sách trong thư phòng, bỗng nhiên thuộc hạ tới nói ở trên Đạo Linh Sơn có một luồng ma khí nồng đậm.
Hắn liền gập sách lại, cưỡi Hắc Khuyển bay thẳng lên đó.
Không ngờ lại là nàng ta.
“Dạ Huyền, ngươi tới đây làm gì?” Một vị chưởng môn hùng hổ xông tới, nhưng bị Tử Quân ngăn lại.
Trên trán Dạ Huyền lấm tấm mồ hôi.
Quả nhiên lượng ma khí hơn hẳn một ma tộc bình thường, phải mất một lúc lâu, Dạ Huyền mới chế trụ được Vi Nhã.
Tử Quân đứng bên ngoài lặng lẽ quan sát, có lẽ Đạo Hoan vốn là một ma tộc, chỉ có ma tộc mới biết làm cách nào để khống chế ma tộc, còn người tu tiên như bọn họ, chỉ biết cách giết chết ma tộc mà thôi.
Ma khí xung quanh người Vi Nhã cũng dần tan đi.
Cô dần dần không còn nghe thấy âm thanh dụ dỗ cô giết người nữa, mà là một lời hát ru vô cùng ngọt ngào.
Vi Nhã dần thiếp đi.
Ba vị sư huynh liền chạy tới đỡ cô, nhưng bị Dạ Huyền dùng kết giới ngăn lại..