Xuyên Nhanh Tôi Độc Thân Bằng Bản Lĩnh


Lúc trông thấy Trần Tiểu Nghĩa, Chúc Nghệ khá sửng sốt: "Sao cậu lại tới đây?"
Trần Tiểu Nghĩa đặt giỏ trái cây ở đầu giường, quan sát tình trạng thương tích của Chúc Nghệ, chân bị bó chặt, trên mặt có vết trầy xước, đúng là trông giống ăn vạ thật.
"Mẹ tôi ở bệnh viện trùng hợp nhìn thấy anh nên bảo tôi tới thăm." Trần Tiểu Nghĩa rót cho Chúc Nghệ cốc nước, tự kéo cho mình chiếc ghế, tỏ ra hết sức dương dương tự đắc.
Chúc Nghệ cũng không khách sáo mà tiếp tục ăn chuối: "Cậu lo anh bị thương vì chuyện của cậu nên tới đây xem thử à?"
Trần Tiểu Nghĩa gật đầu, vô cùng có tình có nghĩa.
Chúc Nghệ ném vỏ chuối vào thùng rác: "Anh bạn nhỏ này, cậu có phải đã hiểu lầm gì về bốn chữ 'cảnh sát nhân dân' không, nếu anh bị thương vì cậu thật thì cũng là chuyện hiển nhiên, huống chi thương tích của anh không liên quan gì tới cậu."
Có lẽ vì có lời thoại cộng điểm nên Trần Tiểu Nghĩa không hiểu sao lại thấy hai chữ 'đẹp trai' trên người Chúc Nghệ.
"Thế tại sao anh lại bị thương?" Trần Tiểu Nghĩa hỏi.
Trong phòng tức khắc rơi vào sự im lặng ngắn ngủi.
"&*...%" Chúc Nghệ nói nhanh như máy, nhất thời Trần Tiểu Nghĩa không nghe rõ.
"Anh lặp lại lời vừa nói đi?"
"Cậu từng đọc quyển sách tên 《 Cứu giúp mèo con 》 chưa? Đó là một quyển sách viết về hướng dẫn...!Trên thực tế..." Ngay khi Trần Tiểu Nghĩa tưởng rằng đằng sau quyển sách ấy có án treo động trời gì thì chị gái y tá nhỏ gõ cửa đẩy xe con tới: "Giường số 2 bôi thuốc."
"Chẳng phải mới rồi đã có y tá tới rồi sao?" Trần Tiểu Nghĩa hỏi.

Một số tình tiết của phim cảnh cớm* lướt qua đầu, sợ ngay sau đó chị gái y tá nhỏ này sẽ lấy một con dao từ dưới xe con ra.
*Gốc "cảnh phỉ" [警匪]: cảnh trong cảnh sát, phỉ trong thổ phỉ, hiểu nôm na là có hai thân phận, một là cảnh sát hai là xã hội đen, như trong mấy phim lẻ bắt trùm ma túy đó.

"Mấy cổ là đến dọn phòng, tôi là bôi thuốc."
Chị gái y tá nhỏ đẩy xe tới cạnh giường, cầm bông tẩm cồn gí lên mặt Chúc Nghệ.
Có lẽ là chị gái y tá nhỏ hơi nặng tay, Chúc Nghệ đau đến độ nhe răng trợn mắt: "Bà chị ơi, nhẹ chút."
"Ông lớn đừng sợ đau nha."
Giọng điệu hơi vi diệu của chị gái y tá nhỏ khiến Trần Tiểu Nghĩa chú ý, anh ngẩng đầu thì thấy trong mắt y tá dường như chứa chút mất kiên nhẫn.
Nhớ lại lúc vừa đến đây, cô y tá này hình như đúng lúc đi ngang qua.

Hẳn cô đã nghe được hai y tá kia phổ cập khoa học, cho rằng Chúc Nghệ là phường ăn vạ vào đây, đang thay trời hành đạo đây mà.
Trong lòng Trần Tiểu Nghĩa tự dưng hơi khó chịu, giận tím mặt nói: "Xin cô nhẹ tay chút."
Bị hai người cùng chỉ điểm, mặt y tá lộ vẻ mất kiên nhẫn, động tác xác thật nhẹ hơn, nhưng đồng thời cũng có vẻ qua loa hơn.
"Xin cô nghiêm túc một chút." Trần Tiểu Nghĩa đưa thẳng yêu cầu.
Y tá bị giọng điệu chỉ huy của Trần Tiểu Nghĩa làm phát bực bèn ném bông tẩm cồn trong tay xuống, thấy dáng vẻ anh chỉ là một học sinh nên dứt khoát la lối: "Giỏi thì làm đi, đừng cứ đứng một bên chỉ tay năm ngón."
Y tá đã định liệu Trần Tiểu Nghĩa sẽ biết khó mà lui, sau đó giữ im lặng, dù sao làm việc lâu rồi không thể đến một học sinh cấp ba cô cũng không áp được.
Nhưng không bao giờ ngờ được rằng Trần Tiểu Nghĩa lại vô cùng quả quyết dùng nhíp gắp miếng bông mới, giơ về phía Chúc Nghệ.
Chúc Nghệ nằm lót trên gối, nét mặt làm như hiểu rõ, bất đắc dĩ mà nuông chiều nhìn anh: "Cậu bạn nhỏ...!Cậu thật là đáng yêu quá".


Ông chú cảnh sát được người mình bênh vực có phần vui vẻ, còn lặng lẽ ghi nhớ mã số nhân viên của y tá định bụng về sau khiếu nại.
Nhận thấy bản thân đang đau lòng cho ông chú cảnh sát ngốc nghếch, Trần Tiểu Nghĩa khó có khi thấy hơi xấu hổ: "Được rồi, đừng nhúc nhích."
Chúc Nghệ hưởng thụ chậm rãi nhắm mắt lại, Trần Tiểu Nghĩa cầm miếng bông tẩm cồn chầm chậm để lên vết thương của Chúc Nghệ.
Và rồi Chúc Nghệ phát ra tiếng la như lợn bị chọc tiết: "Đau đau đau đau!"
Trần Tiểu Nghĩa dùng sức đến con kiến cũng không đè chết được:...?? Lẽ nào mình đổ oan cho y tá rồi? Chúc Nghệ chỉ là trời sinh sợ đau hơn người khác?
Nhìn kỹ lại thì Chúc Nghệ chỉ đang rú lên thôi, thậm chí còn rú ra nhịp, khiến người nghe tựa như nghe được âm thanh máy tính khởi động.
Đau, đau đau đau đau.

Chờ, chờ đèn chờ đèn.
Cảm thấy trên mặt không còn cảm giác mát lạnh nữa, Chúc Nghệ mới cẩn thận hé một bên mắt, thấy mặt Trần Tiểu Nghĩa đầy vạch đen liền nở nụ cười nịnh nọt.
Thấy vậy, Trần Tiểu Nghĩa bất chấp ấn miếng bông lên mặt Chúc Nghệ, tên diễn sâu này xứng đáng đau chết đi, đúng là không mềm lòng được phút nào.
"A, đau! Anh muốn kiện cậu tập kích cảnh sát!" Chúc Nghệ che vết thương trên mặt, đau đến nhe răng trợn mắt.
Tiếng kêu đau rú từ năm đầu tiên hai người quen biết đến năm thứ bảy quen nhau.
"Đã qua nhiều năm rồi mà chẳng có chút tiến bộ nào.


Trần Tiểu Nghĩa ném tăm bông chấm thuốc, dứt khoát gọn gàng tháo găng tay cao su, ngón tay thon dài trắng nõn đút túi áo.
"Anh bạn nhỏ này, cậu nói nghe thử coi, trường y có gì hấp dẫn chớ? Có thi thể nào đẹp trai bằng mấy anh trai của học viện cảnh sát không!" Chúc Nghê nhìn vết thương của mình trong gương.
Trong mấy năm hai người quen biết, Chúc Nghệ luôn không ngừng thuyết phục Trần Tiểu Nghĩa học viện cảnh sát, tự thuyết phục bản thân thành người phụ trách ngành độc lập, thuyết phục Trần Tiểu Nghĩa thành Tử Vi viên* của giới y học, đến giờ đã thuyết phục quen, dù biết là vô vọng nhưng thường thường vẫn nhắc đến.
*Tử Vi viên [紫微垣]: là một trong tam viên, nhóm sao trong thiên văn cổ Trung Quốc, phân bố xung quanh cực bắc và nhóm sao Bắc đẩu.

Chúng được nhìn thấy quanh năm từ các vĩ độ trung bình của bán cầu Bắc.

Tử là màu tía, màu của huyền bí, kỳ diệu, Vi là cây hoa, Viên là khu tường vây.

Đây là nơi ở của Thiên Hoàng Thượng đế, hoặc Trung thiên Bắc Cực Tử Vi đại đế (ông Bắc đẩu), chuyên về Sinh mạng con người.
"Ít nhất thi thể sẽ không vì cứu một con mèo mà ngã gãy xương trên đường cái." Trần Tiểu Nghĩa nói.
"Haizz, anh biết trí nhớ cậu tốt, nhưng đã qua lâu rồi, cậu đừng nhắc lại nữa." Đó mới là chân tướng lúc trước Chúc Nghệ nằm viện.
"Cốc cốc." Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ.
"Đội trưởng, người cung cấp thông tin lúc trước có tình huống mới." Cậu cảnh sát gõ cửa thò đầu vào nói, còn cười với Trần Tiểu Nghĩa một cái.
Hiện giờ người trong ngành đều quen biết Trần Tiểu Nghĩa, mỗi lần đội trưởng bị thương đều do anh chàng đẹp trai này lại bôi thuốc, bọn họ đều thầm cảm thấy đây là con dâu nuôi từ bé của đội trưởng.
"Được, tôi xuất phát ngay.

Anh bạn nhỏ đi thôi, anh đưa cậu đi." Chúc Nghệ khoác áo lên, gian nan đút tay vào rồi đi ra ngoài.
Bao năm trôi qua Trần Tiểu Nghĩa cũng lười tranh luận về vấn đề xưng hô với anh ta: "Cái áo khoác lúc trước tôi để chỗ anh anh giúp tôi đã giặt chưa?"

"Cái gì? Cậu có quẳng áo khoác ở chỗ anh hả?"
"Anh còn không nhận ra được quần áo của mình sao? Gượm đã, anh đang mặc của ai đấy?"
"Đây là quần áo của cậu à? Anh đã bảo mà sao mặc lại thấy hơi nhỏ như vậy."
"Anh có thể sống chú ý tí được không?"
"Còn nói anh à, cậu chẳng phải cũng mới phát hiện ra đồ anh mặc là của cậu đấy thôi."
"Một tháng."
"Xin lỗi mà, tôi sai rồi, chốc nữa về tôi sẽ dùng nước giặt mới mua giặt sạch quần áo cho cậu, rồi chọn hôm trời nắng phơi bảy bảy bốn mươi chín tiếng."
"Thành giao."
Trong mắt mọi người, hai người tranh cãi như vợ chồng già, cũng trộm suy đoán một tháng kia chỉ cái gì.
"Ngủ phòng sách một tháng?"
"Một tháng không được lên giường?"
Bọn họ không ai đoán được một tháng này chỉ là thực đơn một tháng mà thôi, ai bảo đội trưởng của bọn họ mắc chứng khó lựa chọn chứ.
"Mà nói ra, thói xấu này của anh trong lúc phán đoán vụ án có phải khiến anh rất đớn không? Không chọn được đến tột cùng ai mới là tội phạm?" Trên xe, Trần Tiểu Nghĩa hỏi.
"Sẽ không." Chúc Nghệ lắc đầu quả quyết.
"Tại sao?"
Đương lúc Trần Tiểu Nghĩa tưởng rằng Chúc Nghệ sẽ nói ra tâm đắc thời điểm phá án của anh ta thì nghe được Chúc Nghệ trả lời: "Vì sự thật chỉ có một."
Được rồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận