Nhìn hai cánh mông đầy đặn của Kỉ Tình không ngừng ở trước mặt bản thân dao động, hô hấp của Cố Thừa Trạch lại càng ngày càng thô nặng.
Ánh mắt lửa nóng xen lẫn với cảm giác lành lạnh từ phía sau mông truyền tới, ngay tức khắc liền làm Kỉ Tình đoán ra được tình hình của bản thân hiện tại.
Sắc mặt chợt xanh chợt đỏ, song, Kỉ Tình vẫn là không dám dừng lại, trái lại lại còn cố gắng tăng tốc, vừa đặt chân xuống giường liền đã vội vã chạy về phía cửa phòng.
Nhìn Kỉ Tình toàn thân trần trụi chạy đi, Cố Thừa Trạch cũng lập tức động thân, tựa như dã thú đánh tới con mồi, hai ba bước liền đuổi kịp người trước mặt.
Ngay khi y sắp sửa vặn lấy chốt cửa, liền vừa vặn bắt được bả vai của y.
Một loạt động tác liền mạch lại lưu loát, trực tiếp khom người đem y vác ở trên lưng, xoay người đi thẳng về phía giường.
"Cố Thừa Trạch! Cậu là tên biến thái! Mau thả tôi ra nhanh lên.
Nếu không tôi sẽ không tha cho cậu..."
Mặc cho Kỉ Tình giãy giụa kịch liệt, đi trở về bên mép giường, Cố Thừa Trạch liền trực tiếp đem y quăng thẳng lên giường.
Bởi vì giường ở khách sạn là loại giường mềm mại, đàn hồi rất tốt, nên dù va mạnh vào bên trên, lưng của Kỉ Tình cũng không quá đau nhức.
Thế nhưng, vừa ngẩng đầu, y liền đã nhìn thấy Cố Thừa Trạch đang tự cởi bỏ áo sơ mi của mình.
Nhanh chóng đem áo vứt sang một bên, nửa thân trên cường tráng lại mạnh mẽ của Cố Thừa Trạch liền hoàn toàn phơi bày.
Cùng bộ dạng dịu dàng, văn nhã thường ngày của hắn tạo thành hai thái cực trái ngược nhau.
Lúc này, vô cùng có chủ đích, Cố Thừa Trạch cũng không lập tức hướng về Kỉ Tình.
Trái lại, lại nhanh nhẹn từ trong ngăn kéo cuối cùng của tủ đầu giường lấy ra một vài đồ vật chai chai lọ lọ cổ quái mà Kỉ Tình không nhận biết.
Nhưng dù vậy, vẫn không trở ngại Kỉ Tình dâng lên linh cảm không ổn.
Dù sao, đồ vật chuẩn bị sẵn trong khách sạn, vừa tưởng tượng liền sẽ cảm thấy chắc chắn không phải đồ tốt rồi...
Quả nhiên, rất nhanh, Kỉ Tình liền phát hiện tầm mắt không bình thường của Cố Thừa Trạch.
Hắn cứ vậy lẳng lặng nhìn y một chút, sau đó liền đã tiếp tục tiến tới.
"Cố Thừa Trạch! Cậu dám đụng vào một sợi tóc của ông đây, ông đây nhất định sẽ đem thứ đồ chơi đó của cậu băm ra, khốn kiếp..."
Mặc kệ Kỉ Tình mắng chửi, đe dọa như thế nào, hiện ra ở trong mắt Cố Thừa Trạch, thì vẫn chẳng khác gì mèo con đang làm nũng.
Hắn rất dễ dàng liền đem hai tay đã bị trói chặt của y khống chế lại, lần nữa áp về trên đỉnh đầu.
Đầu gối lại cường ngạnh khuỵu xuống, đem hai chân của y tách ra.
Bàn tay còn lại vươn sang bên cạnh, từ trong đống đồ linh tinh kia lấy tới một chai gì đó.
Đồng thời, ánh mắt hắn lại chăm chú không rời nhìn chằm chằm vào nơi tư ẩn đang hoàn toàn phơi bày ra trước mắt mình của người dưới thân.
Tựa như một đóa hoa nhỏ, hơi ửng hồng...Nhỏ như vậy, thật sự có thể tiếp nhận hắn sao?
Chỉ vừa nghĩ tới đây, Cố Thừa Trạch liền cảm thấy hạ thân càng thêm trước đau, thật muốn trực tiếp tiến vào nơi nhỏ bé mê người này.
Không được!
Không thể vọng động, tuy là thời gian không kịp, tạm không thể cho y hoàn mỹ thả lỏng.
Nhưng dù vậy, cũng không thể gấp gáp làm y bị thương.
Nếu không, nhỡ sao này y bị dọa ra bóng ma tâm lý, hắn biết tìm ai khóc đây?
Vì vậy, đè nén xuống nhiệt hỏa nơi bụng dưới, Cố Thừa Trạch liền mở nắp ra, từ bên trong đổ ra một lượng chất lỏng vừa phải, bắt đầu thoa vào trên hạ thể của Kỉ Tình.
Chất lỏng rất lạnh, khiến huyệt khẩu không khỏi theo bản năng nhẹ co lại một chút.
Nhưng lúc này, một bên vừa thoa, một bên, ngón tay Cố Thừa Trạch liền đã lây dính chất lỏng, chậm rãi vói vào nơi chưa từng bị khai phá qua kia.
"Cố Thừa Trạch, ngừng lại..." Chưa ăn qua thịt heo, nhưng cũng đã thấy qua heo chạy.
Lúc này, Kỉ Tình làm sao còn có thể không rõ được thứ đó là gì.
Rõ ràng chính là gel bôi trơn!
Hậu huyệt bị dị vật tiến vào, liền theo bản năng bắt đầu co rút, muốn bài xích.
Nhưng không ngờ, lại đem ngón tay của hắn càng hút càng sâu, nhất là khi còn có chất bôi trơn bổ trợ.
Loại cảm giác này rất kỳ dị, nhưng bất giác, lại giống như đang từ trong ký ức của Kỉ Tình khơi gợi được thứ gì.
Một loại cảm giác rất quen thuộc, khiến thân thể vốn căng cứng của y, trong nháy mắt cũng liền thả lỏng ra.
Nắm bắt cơ hội, Cố Thừa Trạch ngay tức khắc liền từ từ cho thêm một ngón tay vào trong.
Mỗi một li tiến vào, đều có thể cảm nhận được vách tường chật hẹp ấm nóng đang bao vây xung quanh.
Hạ thể bị căng ra, khiến Kỉ Tình vừa khó chịu, lại vừa cảm nhận được một cỗ dị cảm.
Khiến y không khỏi cau mi, nhẹ rên một tiếng, tựa như mèo kêu.
Nhưng dù vậy, vẫn như cũ bị Cố Thừa Trạch nhanh tai lẹ mắt nắm bắt được, nhất thời, cả người đều tê dại.
Ngón tay cũng bắt đầu chậm chạp di động, muốn nghe được nhiều thanh âm của y hơn.
Cố Thừa Trạch cũng không rõ bản thân rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vô duyên vô cớ liền sẽ vô sự tự thông.
Sau khi để ngón tay ra vào trong thân thể y, hắn rất nhanh liền đã nắm giữ được tiết tấu cùng động tác chính xác, thậm chí, còn chuẩn xác tìm được điểm mẫn cảm ẩn giấu ở trong.
Ngón tay Cố Thừa Trạch không ngừng cố ý hay vô tình bắt đầu ma sát, nghiền ép lên một điểm trên mị thịt.
Làm một cỗ khoái cảm không khống chế được, liên tục quét qua người Kỉ Tình.
Y muốn khép chân lại, muốn tránh né cảm giác mất khống chế kia.
Thế nhưng, thân thể lại bị đối phương kiềm chế gắt gao, căn bản là không thể trốn tránh được.
Mà chỉ có thể bị động thừa hoan.
Nhưng rốt cuộc, không cam lòng khuất phục, y cũng chỉ có thể cắn môi, không cho chính mình phát ra bất kì thanh âm đáng xấu hổ nào.
**Sư tôn said :"Thời buổi bây giờ thì ra giữ mông còn khó hơn giữ mạng."