Edit + Beta: Nkuk
Hành lang dài yên tĩnh vang lên tiếng đẩy cửa, Thích Kiến thò đầu ra nhìn quanh khắp mọi nơi thì thấy bên ngoài không có ai.
Lúc này mới rón ra rón rén đi ra, sau đó đi hướng tới thư phòng dưới lầu.
Truyện Linh Dị
Ổ khóa của thư phòng được khóa bằng dấu vân tay.
Ngoại trừ dấu vân tay của cậu và Phó Gia Hi thì bất luật những kẻ bên ngoài đều không thể tiến vào.
Đại khái nguyên nhân là do cậu và Phó Gia Hi trở thành vợ chồng hợp pháp.
Phó Gia Hi đối cậu nửa điểm đều không hề phòng vệ.
Tính ra thì họ cũng không tính kết hôn.
Nhưng vì một vài lý do nên phải làm vậy.
Phó Gia Hi luôn không đề phòng cậu.
Lí do có lẽ là vì tên ngốc kia quá thích cậu đấy thôi.
Trên cơ bản là cậu nói Đông thì Phó Gia Hi cũng không dám nói Tây.
Phó Gia Hi lúc mười sáu tuổi vẫn là một thiếu niên nổi danh toàn cầu.
Sau khi hắn bị tai nạn, tuy rằng chỉ bị thương ngoài da, nhưng đại não lại không thể giống như người bình thường.
Bên ngoài, những danh môn quý tộc e ngại với thế lực của Phó Gia nên cũng không dám hó hé gì nhưng sau lưng chắc chắn mấy kẻ đó luôn chửi thầm hắn là thằng ngốc.
Thích Kiến là nhân viên ưu tú nhất của tổ xuyên nhanh.
Sau khi đi vào thế giới này dựa vào kỹ thuật diễn cao siêu nên rất mau liền bắt được trái tim chân thành của tiểu ngốc tử.
Mà hiện tại, nhiệm vụ của cậu đã tới hồi kết thúc, chỉ cần cậu lấy được văn kiện bên trong căn phòng kia rồi đem nó đưa cho Tống Dật Thư đang chờ bên ngoài; sau đó lại cùng Phó Gia Hi ly hôn.
Như vậy là nhiệm vụ của cậu ở thế giới này liền hoàn thành.
Thích Kiến động tác rất nhanh nhẹn.
Chẳng qua, thời điểm cậu đem văn kiện đưa cho Tống Dật Thư thì toàn bộ đèn trong phòng khách đều đột nhiên sáng lên.
Phó Gia Hi khó có thể tin mà đi tới, khóe mắt tuôn chảy những giọt nước mắt lóng lánh: “Vì cái gì? Bác Chu nói em không phải người tốt, anh còn vì thế đuổi bác ấy đi.
Bà xã, em vì sao lại muốn giúp cái tên chó kia?”
Tống Dật Thư lấy được văn kiện, liền phóng chân ga “oanh” một cái rời khỏi hiện trường.
Thích Kiến không giống trước kia sẽ kiên nhẫn dỗ dành hắn, mà giờ đây khuôn mặt lạnh tanh, đem tờ giấy ly hôn ra: “Tôi cùng anh kết hôn vốn dĩ chính là lợi dụng anh.
Anh so với người bình thường đều kém cõi hơn.
Anh nghĩ tôi có khả năng thích anh à?”
Nói xong lời này, cậu bỗng nhiên thấy sát khí trong bóng đêm có hàn quang chợt lóe qua.
Giây tiếp theo, Phó Gia Hi trong tay không biết khi nào cầm một con dao.
Nhìn hắn rồi tự đâm xuống ngực mình.
“Vì cái gì lại gạt anh, vì cái gì lại gạt anh….”
Phó Gia Hi một bên rớt nước mắt, một bên dùng dao nhỏ đang cầm trên tay đâm một nhát xuống ngực mình tạo thành một lỗ thủng đầy máu.
“A –“
Thích Kiến đột nhiên từ trong mộng bừng tỉnh, nhìn thoáng qua mọi nơi, sau đó nhéo cánh tay trắng nỏn một chút.
Rất nhanh, trên cánh tay liền hiện lên một vết đỏ.
Máy quá chỉ là giấc mộng thôi, vừa rồi thật là hù chết cậu.
Cậu kéo bức màn ra, mặt trời đã lên cao, ánh nắng từ cửa sổ tiến vào làm cho căn phòng thuê nhỏ hẹp sáng bừng lên.
Nhìn đến thành phố quen thuộc ngoài ô cửa sổ, lúc này Thích Kiến mới xác định được là mình thật sự đã rời khỏi thế giới nhiệm vụ.
Lúc trước, sau khi cậu đem văn kiện đưa cho Tống Dật Thư, Phó Gia Hi khóc lóc nói là về sau sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu.
Lúc đó, âm thanh hệ thống nhắc nhở bên tai cậu là đã hoàn thành nhiệm vụ, thoát ly khỏi thế giới nhiệm vụ.
Sau đó hệ thống lại nói là vì cậu công lược quá nhiều thế giới nhiệm vụ nên thế giới ấy sắp hỏng, cậu cần phải trở lại để cứu vớt vai chính đã hắc hóa hoàn toàn.
Không đợi Thích Kiến trả lời, hệ thống cũng đã đem cậu ném trở về.
Nhìn những chiếc xe như ngựa chạy ở ngoài cửa sổ của thế giới này, Thích Kiến bất đắc dĩ thở dài.
Khi làm vai ác, cậu tuyệt đối là [1]lô hỏa thuần thanh, nhưng đối với việc làm vai ác rồi tẩy trắng nó thì thật sự nửa kinh nghiệm cậu đều không có.
[1] 炉火纯青: Lô hoả thuần thanh
Nghĩa đen: lửa trong lò lên toàn mầu xanh.
Đạo gia luyện đan, khi thấy lửa trong lò lên toàn màu xanh, coi như đã thành công, đã đạt đến mức thành thục của kỹ thuật.
Nghĩa bóng: dày công tôi luyện
Nếu hiện tại cậu trở lại bên cạnh Phó Gia Hi thì cơn ác mộng vừa rồi tuyệt đối sẽ trở thành sự thật.
Tuy rằng nhiệm vụ thế giới tử vong cũng không đại biểu thật sự tử vong, nhưng đau đớn lại là sự tồn tại chân thật.
Cho nên, cậu thật sự thật sự rất muốn không bị Phó Gia Hi dùng dao nhỏ chọc thành than tổ ong.
Ở trong đầu hô vài câu hệ thống lại không nghe đáp lại, lúc sau Thích Kiến hoàn toàn hết hy vọng.
Tựa hồ mỗi lần vừa tiến vào thế giới nhiệm vụ, cái hệ thống chết tiệt này liền hoàn toàn chết máy.
…………
Sau khi dùng bữa sáng xong, Thích Kiến liền đi bộ tới chỗ Phó Gia Hi ở.
Căn biệt thự này trong trí nhớ vẫn giống nhau như đúc, không có biến hóa gì, không biết mấy người ở nơi này có thay đổi không.
Trong chốc lát, biệt thự mở cửa chính, Thích Kiến thật sự rất chột dạ, theo bản năng mà đi đến cây đại thụ ở sân sau trốn đi.
Lúc Phó Gia Hi ra sân sau, liền không tiếp tuc đi tới, mà nâng tay lên nhìn thoáng qua đồng hồ.
Hình như hắn có hơi khó chịu, mày nhíu lại, đường cong hàm dưới cũng căng chặt lên.
Bộ dáng này nhìn qua thành thục không ít, so trước kia còn đẹp hơn, nếu không phải đầu bị đâm hỏng rồi thì hắn ta bây giờ khẳng định có thể có không ít ong bướm.
Thích Kiến đứng nhìn nam nhân đang đứng ngay sân, đột nhiên cảm giác có chút không quá thích hợp.
Hắn như thế nào lại cảm thấy, Phó Gia Hi trước mắt này giống một người bình thường?
Chẳng lẽ thời gian năm năm qua, kỳ thật bệnh của Phó Gia Hi đã được chữa khỏi? Nếu thật là như vậy thì nhiệm vụ lần này chẳng phải là rất khó sao?
Tên hệ thống chó chết, ngươi ra đây ngay cho ta.
Đúng lúc này, một tiếng động cơ cực kì chói tai vang lên, cách đó không xa là một chiếc Minibus đang đi tới.
Chiếc Minibus thẳng tắp hướng tới Phó Gia Hi chạy rất nhanh.
“Cẩn thận – -“
Một giây đồng hồ trước Thích Kiến còn càu nhàu mắng hệ thống thế mà bây giờ cả người cậu đều xông ra ngoài, đem Phó Gia Hi đẩy ngã trên mặt đất.
Một trận đau đớn kịch liệt từ bắp chân truyền đến, Thích Kiến trước mắt tối sầm, liền hôn mê bất tỉnh.
…
Lại lần nữa tỉnh lại, mùi thuốc sát khuẩn tràn ngập trong không khí, Chu quản gia đứng bên cạnh giường bệnh, ánh mắt phức tạp nhìn cậu.
“Là cậu đã cứu thiếu gia?”
Thích Kiến gật gật đầu, cậu theo bản năng mà ngồi dậy, lại phát hiện trên đùi truyền đến một trận đau nhức.
“Chân của tôi như thế nào rồi?”
“Nứt xương, yêu cầu nằm trên giường tĩnh dưỡng cho tốt.”
Thích Kiến không biết nói gì nhìn trần nhà, nhiệm vụ còn chưa bắt đầu mà cậu đã bị nứt xương.
Nhiệm vụ này sao mà tiến hành được đây?
Trời biết, cậu sợ nhất là đau.
“Cậu không cần bày ra bộ dáng đáng thương, hiện tại thiếu gia không ở nơi này, không thấy cậu diễn đâu.
Cậu đã cứu thiếu gia, tôi sẽ đưa cậu tiền bồi thường tương ứng, bao gồm tiền nằm viện phí và tất cả các khoản khác.
Đừng nghĩ đến chuyện khác, cậu đến nghĩ cũng không cần nghĩ tới.”
Thích Kiến liếc mắt nhìn ông ta một cái: “Từ trước đến giờ ngài rất ghét tôi”
Bác Chu mặt vô biểu tình nói: “Cậu cũng là trước sau như một phải tự mình hiểu lấy.”
Thích Kiến: “……”
“Tự tôi có tiền, không cần bất kỳ khoản bồi thường gì cả, có thể hay không để Phó Gia Hi lại đây nhìn tôi một chút.
Tôi tốt xấu cũng cứu hắn mà, không phải sao? “
“Ha,” Bác Chu cười lạnh: “Cậu nhớ rõ mình là người đã cứu thiếu gia.
Mặc kệ cậu có âm mưu gì, muốn lại lần nữa tiếp cận thiếu gia, tôi khuyên cậu nên tâm đi.
Hiện tại thiếu gia so với trước kia không giống nhau.”
Hắn hiện tại nói chính mình đến để cứu vớt Phó Gia Hi, Bác Chu còn có thể tin tưởng cậu sao?
Thích Kiến suy nghĩ thật lâu sau, cảm thấy chính mình vẫn là không cần nói chuyện này trước mặt Bác Chu.
Cậu vừa động người liền hướng về phía phòng bệnh bên ngoài kêu: “Phó Gia Hi, tôi cứu anh, anh thế nào cũng phải nhìn mặt cảm ơn tôi một cái chứ, đây là lễ phép cơ bản nhất.
Anh hiểu hay không?”
Gương mặt Bác Chu tức khắc đen đi, trực tiếp xoay người liền đi ra ngoài, còn đem cửa phòng bệnh đóng sầm.
Thích Kiến thở dài, xem ra thật đúng là tự thân rước lấy.
Lời của Editor:
Vì tránh bị re-up truyện nên sẽ có những chương tớ đăng trên này và có set pass nhé: https://angnhu.wordpress.com/
Follow wordpress của tớ để đón xem đầy đủ nội dung.
Vui lòng không re-up hay chuyển Ver truyện dưới mọi hình thức..