Bởi vì những lời này mà đã làm cho Tô Chính hoàn toàn tức giận.
Hắn nắm chặt tay, lạnh lùng cứng rắn nói: — "Lập tức cho uống thuốc câm".
Thẳng đến khi không còn nghe thấy giọng nói của Túy Yên nữa trong phòng mới khôi phục yên tĩnh, nắm đấm của hắn mới dần buông lỏng.
Hắn đưa xoa lông mày, lộ ra vẻ mệt mỏi.
Hôm nay hắn vốn định cùng thê tử và con trai đến thư viện khảo hạch.
Nhưng Túy Yên lại sai người đến nói cho hắn biết nàng ta mang thai.
Tô Chính kinh hãi, không nghĩ nhiều lập tức chạy tới biệt viện.
Sau đó mới phát hiện thì ra là đại phu nhầm lẫn.
Sau đó Túy Yên lại làm nũng yêu cầu hắn cùng nàng đi Kim Mãn Lâu mua trang sức, Tô Chính vốn không muốn đi nhưng nghĩ đến cách đây không Túy Yên vì cứu mình mà bị thương, nên cuối cùng hắn vẫn đi với nàng ta.
Sợ bị người phát hiện hắn đặt biệt đeo mặt nạ da người, nhưng không ngờ lại trùng hợp gặp được thê nhi như vậy, Túy Yên còn tranh cãi với bọn họ.
Đối với Tô Chính mà nói, Túy Yên chỉ là một nữ tử thanh lâu, chỉ là một thứ chơi giết thời gian, phát tiết dục vọng mau thôi, căn bản là hắn chẳng để trong lòng.
Thê nhi mới là điểm mấu chốt của hắn, Túy Yên dám chạm vào điểm mấu chốt này hắn sẽ không hạ thủ lưu tình.
Tô Chính không nghĩ nhiều nữa, hắn xoay người rời khỏi biệt viện và hồi phủ, hắn nghe nói Nguyên Gia không chỉ thông qua khảo hạch mà còn được Lâm Ngọc Cẩn nhận làm đồ đệ.
Tô Chính rất là cao hứng, không hổ là con trai của hắn và Ân Âm, đúng là một đứa bé thông minh.
-
Tô Chính hồi phủ biết được Ân Âm và Tô Nguyên Gia ở viện Vân Tùng lập tức chạy qua đó.
Hai mẹ con đang dùng bữa.
Tô Chính cũng vội vàng sai người mang cho hắn chén đũa.
Vẻ mặt Ân Âm và Tô Nguyên Gia bhư không để tâm.
Ân Âm không muốn để ý tới hắn, còn Tô Nguyên Gia thì hơi buồn vì lúc nải phụ thân rời đi.
Tô Chính ở một bên nói chuyện khảo hạch với con trai, một bên đánh giá hai người, xem xét vẻ mặt hai người có cái gì khác thường không.
Tuy lúc ở Kim Mãn Lâu hắn có đeo mặt nạ da người, quần áo khác nhau, cũng không dám lên tiếng nhưng bản thân vẫn có chút rối bời.
Bấy quá nhìn thê nhi giống như khômg có gì khác thường, hắn lập tức thở phào.
Chỉ là hơi thở còn chưa dứt đã nghe thấy Ân Âm ngồi bên cạnh nói: — "Vừa rồi ngài có việc gấp gì mà ngay thời điểm nhi tử tham gia khảo hạch không thể ở lại vây?"
Tô Chính quay đầu đối diện với đôi mắt trong suốt của Ân Âm, tựa hồ đã nhìn thấu hết tất cả, hắn không khỏi bối rối dời tầm mắt, trấn định lại bản thân: — "Đúng là có một ít công việc tương đối gấp gáp, không tiện cho nàng biết".
Hắn nhấn mạnh hai từ công việc.
Tô Chính nói xong lại lần nữa len lén nhìn Ân Âm, sợ cô đang thăm dò cái gì đó.
Ân Âm cũng không hỏi nữa, chỉ nhẹ "A" một tiếng rồi tiếp tục dùng bữa.
Bên này Tô Nguyên Gia buông đũa, rũ mắt nói với hai người: — "Phụ thân, mẫu thân, hài nhi ăn xong rồi, trong người có chút mệt mỏi có thể về nghỉ ngơi trước không ạ?"
Ân Âm gật đầu, giọng nói mềm mại: — "Trở về đi, nghỉ ngơi cho tốt".
Tô Nguyên Gia hành lễ với hai người, sau đó dùng tốc độ rất nhanh rời đi.
Nhóc con vào phòng đóng cửa lại, cả người nằm sấp trên giường, lộ ra nửa khuôn mặt lấm lem nước mắt.
Khi ra khỏi Kim Mãn Lâu Tô Nguyên Gia vẫn nghĩ đến giọng nói của nam nhân kia dường như rất giống phụ thân, cậu bé còn hỏi lại Ân Âm.
Ân Âm không có ý định nói ra nhưng thấy con trai có nghi vấn nên vẫn đem chuyện nam nhân kia là Tô Chính nói cho cậu bé biết.
Tô Nguyên Gia vừa nghe xong thì cả người đều xuất thần cho đến khi trở về cũng không có bao nhiêu tinh thần.
Lúc trước ở hoa viên cậu bé nhìn thấy Tô Chính và Thẩm Thục Miên, bây giờ ở Kim Mãn Lâu lại thấy phụ thân đi cùng một nữ tử khác.
.