Kiếp nạn này cuối cùng cũng không tránh khỏi thế là bị hủy hoại.
Bị nhiều người làm nhục như vậy còn phải uống thuốc câm, sau khi Túy Yên bị Tô Chính vứt bỏ nàng ta như rơi vào ác mộng.
Nhưng nàng ta không cam lòng.
Dựa vào cái gì mà Tô Chính ở cùng một chỗ với mình cuối cùng lại vứt bỏ mình, mà hắn giống như trong sạch nhưng nàng ta thì bị hắn hủy hoại rơi vào bóng tối còn hắn thì lại có thể tiếp tục cao cao tại thượng.
Túy Yên không cam tâm cho nên nàng ta chờ đợi, chờ Ân Âm xuất phủ quốc công, Túy Yên muốn nói cho nàng biết Tô Chính vốn chẳng tốt đẹp giống như trong tưởng tượng của nàng, hắn chính là một nam nhân tràn ngập dục vọng lại còn dối trá.
Nàng ta muốn để Ân Âm biết bộ mặt thật của Tô Chính, muốn nhìn thấy hai người náo loạn, nàng ta đã sống không dễ dàng thì vì cái gì Tô Chính có thể sống thảnh thơi.
May mắn thay cuối cùng nàng ta cũng đợi được.
Túy Yên chờ mong phản ứng của Ân Âm, muốn nhìn thấy nàng khiếp sợ và sụp đổ, không ngờ chỉ nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Ân Âm.
"Ngươi không tức giận sao? Tô Chính đã lừa gạt ngươi".
— Túy Yên nhanh tay viết.
Ân Âm khẽ thở dài, nói: — "Ta đã sớm biết chuyện ngươi và Tô Chính ở cùng nhau".
— không chỉ có Túy Yên mà còn có Thẩm Thục Miên, chỉ là cô không muốn nói ra.
Túy Yên sửng sốt, nàng ta không ngờ kết quả sẽ thế này.
Túy Yên nhìn thấy bộ dạng Tô Chính cực lực che dấu, cho rằng Ân Âm không biết, không ngờ tới nàng cư nhiên đã biết rồi.
Nhưng tại sao nàng không chất vấn Tô Chính?
"Ngươi không tức giận sao? Không buồn sao? Hắn đã nói dối ngươi!" — Túy Yên viết.
Ân Âm giương môi: — "Có lẽ trước kia sẽ tức giận, sẽ đau lòng nhưng bây giờ thì không".
Túy Yên nhìn Ân Âm, trong mắt là vẻ nghi hoặc.
"Ngươi muốn biết tại sao ta như thế không?" — Ân Âm nói: — "Ngươi biết ta và Tô Chính làm bạn bao nhiêu năm không? Mười mấy năm, ta ở bên cạnh làm bạn với hắn từ lúc hắn chỉ có hai bàn tay trắng cho đến khi có quyền có thế như bây giờ".
"Ta đã sinh cho hắn hai đứa con, đứa con đầu lòng là vì hắn mà sinh non.
Hắn từng nói ước mơ duy nhất của hắn khi còn trẻ đó là cưới ta làm thê tử, hắn cũng nói hắn thi đậu công danh là vì muốn cho ta cuộc sống tốt đẹp hơn, hắn nói hắn làm quốc công gia chỉ là vì bảo vệ thê nhi, hắn từng nói trong đêm tân hôn muốn cùng ta cả một đời một đôi nhưng kết quả thì sao?"
Ân Âm nhếch môi, mang theo vẻ bi thương: — "Hắn đã quên mất ý định ban đầu".
"Hắn làm Trạng Nguyên, làm quốc công gia bị quyền thế, địa vị, tài phú, mỹ nhân làm mù hai mắt, chỉ trong năm năm mà đã làm hao sạch tình cảm mười mấy năm".
"Đã vô số lần ta tự hỏi bản thân, nếu như ông trời có thể cho ta một cơ hội lựa chọn thì đều ta muốn chính là ngăn cản Tô Chính vào kinh, hoặc là ngay từ đầu không nên ở cùng hắn nhưng hết thảy đều không có nếu như".
"Có lẽ trong mắt người ngoài thì cách làm của Tô Chính cũng không có gì sai, dù sao nếu không phải là quan lớn hay hoàng thân quốc thích thì một gia đình bình dân cũng sẽ có tam thê tứ thiếp, huống chi Tô Chính còn là quốc công gia quyền quý".
"Cuối cùng ta không thể chấp nhận được, nếu như ta và hắn chỉ vừa gặp đã thành thân có lẽ ta cũng chẳng thèm để ý nhưng ta và hắn lại có tình cảm mười mấy năm.
Điều này sao có thể giống nhau".
"Nhưng như thế thì sao chẳng lẽ ta lại một khóc hai nháo ba thắt cổ ư? Không cho hắn tiếp xúc với nữ nhân khác hay là hào phóng nạp thiếp cho hắn.
Dù bằng cách nào ta cũng sẽ không làm như vậy, con người của ta rất vững tâm".
"Khi hắn bắt đầu phản bội tình cảm của chúng ta thì trái tim ta đã triệt để ngăn cách hắn ở bên ngoài, tình cảm đã đi cùng hơn mười năm nếu hắn đã không cần vậy ta cũng sẽ vứt bỏ nó".
"Sau khi vứt bỏ sẽ không còn liên quan đến nhau, quãng đời còn lại sau này sẽ từ biệt đôi đường, tất cả mọi người vui vẻ và chẳng còn mối quan hệ nào nữa"..