Lúc trước Tô Chính không có ý định trở thành quốc công gia nhưng sau này trở thành quốc công là vì muốn bảo vệ thê nhi, đó là sơ tâm của hắn, chỉ là sau khi chân chính trở thành quốc công phần sơ tâm kia đã sớm thay đổi.
Ân Âm không phủ nhận tình yêu năm đó của Tô Chính dành cho mình nhưng cũng không có cách nào tiếp nhận sự phản bội của hắn nên chỉ có thể lựa chọn hòa ly, tách ra khỏi đời nhau mỗi người đều vui vẻ.
"Mẫu thân, hài nhi cũng muốn đi tế bái ca ca".
— Sau khi biết Ân Âm muốn đi tế bái Tô Mộ Dĩnh, Tô Nguyên Gia cũng nhanh nói.
Đối với sự việc liên quan đến bản thân Tô Nguyên Gia vẫn luôn có cảm giác nhưng cậu bé chỉ biết ca ca của mình đã chết, khi còn chưa sinh ra đã bị hại chết.
Nhóc biết trong phòng mẫu thân có một cái hộp nhỏ, bên trong đều là đồ lúc trước mẫu thân chuẩn bị cho ca ca, có quần áo nhỏ, yếm nhỏ còn có mấy lễ vật nhỏ.
Những thứ này ca ca cũng không có cách nào dùng được.
Ân Âm suy nghị một chút, nói: — "Được, vậy con cũng đi cùng mẫu thân đi".
Tô Nguyên Gia lập tức nở nụ cười, cậu bé dường như nhớ tới chuyện gì, hỏi: — "Mẫu thân, vậy còn phụ thân thì sao?"
"Mẫu thân sẽ cho người đi thông báo với phụ thân con".
Ngày này hàng năm Tô Chính đều sẽ cùng cô đi, hơn nữa hắn sẽ chuẩn bị trước vài ngày, lúc trước Tô Chính luôn dốc hết tình cảm đối với đứa con trai lớn này.
Chỉ là năm nay dường như không có tin tức gì.
Bất quá Ân Âm sẽ cho người thông báo với hắn.
Dù gì sau tất cả hắn vẫn là cha của đứa bé.
Ân Âm sai người hầu đi thư phòng thông báo cho Tô Chính.
-
Ở viện Liên Hương nơi Thẩm Thục Miên sinh sống.
"Ngươi, ngươi nói là thật?" — Trong mắt Thẩm Thục Miên là vẻ kinh hỉ không thể kiềm chế được.
"Vâng, Thẩm cô nương quả thật có hỉ mạch, hiện giờ đã hơn hai tháng".
— Lâm đại phu nói, ông liếc nhìn Thẩm Thục Miên trong lòng tràn đầy vẻ khó hiểu.
Theo lý thuyết Thẩm tiểu thư này là khuê nữ chưa lập gia đình, sẽ không có khả năng mang thai, hiện giờ có thai chỉ có thể nói là cùng người khác tằng tịu với nhau, châu thai ám kết.
Đây vốn là một chuyện xấu vậy thì tại sao Thẩm tiểu thư lại mừng rỡ như vậy?
Tâm tư của Lâm đại phu ngàn lần không giải thích được nhưng cũng không dám hỏi quá nhiều.
"Ngươi có biết hài nhi trong bụng ta là trai hay gái không?" — Thẩm Thục Miên đang mừng như điên thì trấn định lại hỏi."Cái này..." — Lâm đại phu chần chờ — "Trước mắt thai nhi còn quá nhỏ, nhìn không ra".
Thẩm Thục Miên thầm nghĩ thật đáng tiếc nhưng nàng ta vẫn rất tin tưởng hài nhi trong bụng mình nhất đinh là con trai.
"Được rồi ngươi lui ra đi.
Chuyện hôm nay ngươi phải để ở trong lòng, nếu bk người khác biết..." — khuôn mặt Thẩm Thục Miên lạnh đi, đôi mắt nheo lại.
Trán Lâm đại phu hơi đổ mồ hôi, lập tức nói: — "Thẩm cô nương yên tâm".
— ông ta liên tục cam đoan, cuối cùng Thẩm Thục Miên mới thả hắn rời đi, tuy vậy nàng ta vẫn chưa yên tâm còn phái người đi theo dõi hắn, một khi Lâm đại phu có hành động bất thường thì lập tức xử lý.
Sau khi đại phu đi Thẩm Thục Miên cũng cho những người khác lui xuống, trong phòng chỉ còn lại một mình nàng ta.
Thẩm Thục Miên nhẹ nhàng vuốt ve bụng của mình.
Nghĩ đến đây là đứa con của mình và Tô Chính nàng ta không thể ngừng vui mừng.
Mỗi lần nàng ta và Tô Chính ở cùng nhau thì sau đó hắn sẽ cho nàng ta uống thuốc tránh thai, nhưng làm sao Thẩm Thục Miên có thể cam tâm chuyện không có con.
Không có con là đại biểu cho việc nàng ta vĩnh viễn không có cách nào kéo Ân Âm xuống, vì thế Thẩm Thục Miên hao hết tâm cơ mua chuộc người nấu canh tránh thai kia, đều thay đổi hết.
Bây giờ nàng ta cũng mang thai.
Có con thì nàng ta có thể quang minh chính đại hướng về phía Tô Chính mà đòi danh phận.
Thẩm Thục Miên đã nghe lão thái thái nói qua, sau khi Ân Âm sinh con thứ nhất thì thân thể liền bị bệnh, để có Tô Nguyên Gia hiện giờ chính là sự mang thai thần kỳ..