Sau khi sinh Tô Nguyên Gia thì Ân Âm không còn khả năng sinh con nữa.
Thẩm Thục Miên không tin đường đường là quốc công gia chỉ có một đừa nhỏ là thỏa mãn được, có nam nhân nào không hy vọng mình con cháu đầy nhà.
Nhưng Ân Âm không có cách nào sinh thêm cho hắn, không sao vẫn còn nàng ta sinh mà.
Thẩm Thục Miên tin đứa nhỏ này của mình vẫn có phân lượng trong lòng Tô Chính, mà nàng ta cũng có thể mẫu bằng tử quý.
Nghĩ như vậy Thẩm Thục Miên nhanh chóng đi về phía thư phòng của Tô Chính.
Chỉ là vừa đến đã thấy người hầu của Đinh Lan Uyển rời đi, mà bên ngoài phòng thị vệ của Tô Chính như đang muốn vào bẩm báo cái gì đó.
Thẩm Thục Miên tiến lên ngăn hắn lại, dịu dàng cười nói: — "Người hầu vừa đến khi nảy là có chuyện gì vậy?"
Thị vệ nhìn thấy Thẩm Thục Miên thì vội vàng hành lễ với nàng ta, khi nghe được câu hỏi thì có chút chần chờ.
"Ta đang chuẩn bị đi thăm biểu ca, không bằng ngươi nói cho ta biết, lát nữa ta chuyển lời đến biểu ca, thế nào?"
Thị vệ nghĩ vị Thẩm tiểu thư trước mặt này dường như thường xuyên đến thư phòng tìm quốc công gia, hơn nữa quan hệ với ngài ấy rất tốt nên cũng khng giấu diếm nữa, đêm hết sự tình nói ra.
Thẩm Thục Miên nghe xong trong lòng khẽ chế nhạo, thầm nghĩ đúng là xui xẻo.
Cư nhiên là muốn Tô Chính đi cùng bọn họ tế bái một thai nhi đã chết, thật sự là xui xẻo đến cùng cực, nhất là hôm nay nàng ta còn biết mình có thai, Thẩm Thục Miên cảm thấy hành vi này của Ân Âm rất phản cảm.
"Ta sẽ chuyển lời cho biểu ca".
— Thẩm Thục Miên thản nhiên nói sau đó xoay người đi vào thư phòng.
Trong thư phòng Tô Chính đang ngồi trước án thư cầm một cái trâm cài tóc màu vàng với vẻ mặt trầm tư, tựa hồ đang lâm vào hồi ức.
Cây trâm kia nhìn khinh bạc, tinh xảo, con bướm chạm khắc sống động giống như muốn bay lên, rất là đẹp mắt.
Thẩm Thục Miên vừa nhìn đã thấy thích.
"Biểu ca, cây trâm này là muốn đưa cho Miên nhi sao?" — Thẩm Thục Miên dịu dàng nói, dáng người lượn lờ đi qua ngồi lên đùi Tô Chính.
Nhận thấy Thẩm Thục Miên đi vào thư phòng của mình, Tô Chình nhíu mày có chút không vui, hắn thản nhiên nói: — "Sau này tiến vào thì để người thông báo một tiếng, thư phòng là nơi quan trọng sao có thể tự ý ra vào".
Thẩm Thục Miên nghe xong biểu môi một cái rồi nở nụ cười: — "Biểu ca, huynh đã quên chúng ta đã có bao nhiêu lần ở thư phòng! " — Lời sau nàng ta không nói nhưng Tô Chính cũng hiểu, càng nhíu mày chặt hơn không nhiều lời nữa.
"Biểu ca còn chưa trả lời muội, cài trâm này! " — Thẩm Thục Miên vừa nói vừa muốn lấy đi cây trâm nhưng Tô Chính lại né tránh, lôi nàng ta từ trong lòng ra.
"Cái nảy không phải cho ngươi"
Không phải cho nàng ta vậy thì cho ai?
Dường như trong nháy mắt Thẩm Thục Miên đã đoán ra, không phải cho mình vậy nhất định là cho Ân Âm rồi.
Quả nhiên hắn nói: — "Qua một tháng nữa là sinh nhật A Âm, đây là lễ vật sinh nhật ta chuẩn bị cho A Âm".
Thẩm Thục Miên nghe thấy lại vì ghen tị mà khuôn mặt trở nên vặn vẹo.
"Không bao lâu nữa cũng sẽ tới sinh nhật của Miên nhi, muội rất thích cây trâm này, chi bằng biểu ca đưa nó cho muội rồi lại tìm cho biểu tẩu một cái khác tốt hơn".
Tô Chính quay đầu nhìn nàng ta đầy lạnh lùng, trong mắt mang theo sự châm chọc: — "Đây là thứ ta muốn cho A Âm, dù cho nàng không cần cũng sẹ không cho ngươi".
Thẩm Thục Miên vừa nghe lời này phải lâu sau mới phản ứng được: — "Biểu ca có ý gì, chẳng lẽ ta không bằng biểu tẩu như vậy sao?"
Tô Chính: — "Ta tưởng ngươi biết".
Tô Chính cứ như vậy ở trước mặt Thẩm Thục Miên thẳng thắn thừa nhận nàng ta không bằng Ân Âm.
Sắc mặt của Thẩm Thục Miên trắng rồi lại xanh, xanh rồi lại trắng, nàng nắm chặt nấm đấm, trong lòng dấy lên một cỗ tức giận.
.