Ca ca, huynh yên tâm, đệ sẽ chăm sóc mẫu thân thật tốt.
Nếu như có thể thì hy vọng kiếp sau chúng ta vẫn là huynh đệ, có thể cùng nhau lớn lên, cùng nhau hầu hạ dưới gối cha mẹ.
-
Phủ quốc công, Tô Chính ở trong thư phòng phiền não chuyện Thẩm Thục Miên mang thai, trong lúc nhất thời cũng quên đi tìm Ân Âm và Tô Nguyên Gia, đương nhiên cũng không biết bọn họ đi ngoại ô kinh thành, cũng không nhớ ra hôm nay là ngày tết bái của con trai cả Tô Mộ Dĩnh.
Trong viện lão thái thái.
Lão thái thái cầm tay Thẩm Thục Miên, liên tục nói tốt.
"Miên nhi lời con nói là thật à, con thật sự mang thai đứa nhỏ của Tô Chính?" — Lão thái thái háo hức hỏi.
"Biểu di, Miên nhi sẽ không lừa dối người".
"Tốt, ta vốn tưởng rằng Tô Chính thẳng thừng từ chối không muốn nạp con làm thiếp là do không thích con, hiện giờ xem ra là ta nghĩ nhiều".
— Thẩm Thục Miên chưa lập gia đình đã có thai vốn nên bị khiển trách nhưng lão thái thái lại không thèm để ý ngược lại còn rất vui vẻ.
Bà vẫn luôn muốn nhét Thẩm Thục Miên vào phòng Tô Chính, thứ nhất Thẩm Thục Miên là người nhà mẹ đẻ của bà, thứ hai là do bà không thích Ân Âm, ghen tị với Ân Âm.
Nhìn thấy nàng là bà lập tức nhớ tới thiếp thất từng bị tông xe của lão quốc công gia, cho nên bà muốn làm cho Ân Âm ngột ngạt.
Mà mỗi lần Tô Chính đều kiên quyết từ chối những nha đầu xinh đẹp cùng thiếp thất mà bà tặng nhưng hiện tại Thẩm Thục Miên lại nói nàng ta có con của Tô Chính.
Tâm tình lão thái thái rất thoải mái, vốn tưởng rằng Tô Chính sẽ khác với lão quốc công, là một kẻ si tình, chưa từng nghĩ là vẫn giống như những nam nhân khác.
Thẩm Thục Miên nằm trên đùi lão thái thái, đôi mắt đẹp rưng rưng: — "Miên nhi cảm thấy biểu ca cũng thích Miên nhi, chỉ là! chỉ là biểu ca biết con mang thai thí lại muốn con bỏ hài tử, nói là bởi vì quốc công phu nhân nàng nàng! "
Lời nói của Thẩm Thục Miên che che giấu giấu, nói ra miệng thật thật giả giả cũng không nói xong, để phần còn lại cho lão thái thái tự đoán.
Quả nhiên lão thái thái đã tự mình bổ não.
Trong mắt lão thái thái Tô Chính không phải là không thích Thẩm Thục Miên, cũng không phải không thích đứa nhỏ này mà là bởi vì sợ Ân Âm.
"Hừ, thứ không có tiền đồ, không phải một nữ nhân thôi ư!" — Gậy của lão thái thái hung hăng đập xuống đất, âm thanh rất vang.
Bà vỗ vỗ lưng Thẩm Thục Miên, khóe môi nhếch lên một nụ cười: — "Đi, cùng biểu di đến Đinh Lan Uyển, biểu di làm chủ cho con".
Thẩm Thục Miên nghẹn ngào rơi lệ, khóe môi tươi cười thân thiết dựa vào lão thái thái: — "Biểu di vẫn là người đối xử tốt với Miên nhi nhất".
Bên kia khi nghe nói lão thái thái mang theo Thẩm Thục Miên muốn đến Đinh Lan Uyển, Tô Chính lập tức luống cuống, vội vàng từ thư phòng chạy về phía Đinh Lam Uyển.
Lúc lão thái thái dẫn Thẩm Thục Miên đi Đinh Lan Uyển cũng đúng lúc Ân Âm và Tô Nguyên Gia hồi phủ, song phương cứ như vậy đụng phải nhau trong hoa viên.
Ân Âm dựa theo lễ nghĩa mang theo Tô Nguyên Gia hành lễ với lão thái thái, xong thì lập tức muốn rời đi.
"Đi cái gì, hôm nay có một việc đặc biệt muốn nói với ngươi".
— giọng nói của lão thái thái có chút bén nhọn, khóe môi nhếch lên mang theo nụ cười đắc ý.
Ân Âm ngước mắt nhìn qua lão thái thái và Thẩm Thục Miên đứng bên cạnh bà, đại khái có thể đoán được ra cái gì.
Cô vốn muốn để Tô Nguyên Gia rời đi trước nhưng không nghĩ tới lão thái thái lại không cho.
"Nguyên Gia không được đị, dù sao hôm nay muốn nói chính là chuyện đệ đệ của nó".
Tô Chính nhận được tin tức, vừa đến hoa viên lập tức nghe được lời này của lão thái thái, trong đầu nhất thời oanh một cái phảng phất như có thứ gì đó trong nháy mắt nổ tung, liền rơi vào trống rỗng.
Nhưng rất nhanh hắn đã phản ứng lại, bước nhanh đến trước mặt lão thái thái, lạnh mặt nói: — "Mẫu thân, sợ rằng người đã hồ đồ rồi".
.