"Nếu thân thể mẫu thân không khỏe thì mời người trở về viện đi, nhi tử sẽ mời đại phu cho người".
Lão thái thái liếc mắt một cái nhận ra Tô Chính là không muốn để cho Ân Âm biết nhưng hắn càng không muốn thì bà ta càng muốn nói.
Bà há miệng muốn nói chưa từng nghĩ Tô Chính lại cho mấy thị vệ bên cạnh một ánh mắt, bảo bọn họ đem lão thái thài trở về.
Tô Chính tiến lại gần, thấp giọng nói: — "Mẫu thân nên hiểu, hiện giờ nhi tử là quốc công gia, nhi tử mới là chủ nhân của phủ quốc công này.
Nhi tử nói gì thì nên là cái đó, ta nói mẫu thân bị bệnh thì đó chính là bệnh.
Mẫu thân đừng làm nhi tử khó xử, dù sao có lúc bệnh nặng tìm đến, người có thể sẽ chẳng còn khả năng".
Nếu là trước kia thì Tô Chính có thể còn vì thân phận mẫu thân của lão thái thái cho bà ta vài phần mặt mũi nhưng hôm nay lão thái thái đã khiêu chiến đến điểm mấu chốt của hắn, hắn cũng lập tức xé rách da mặt.
Lão thái thái mở to hai mắt, ngực phập phòng khiếp sợ nhìn Tô Chính: — "Ngươi, lời này của ngươi là có ý gì? Ta chính là mẫu thân ruột thịt của ngươi".
— Lão thái thái quát, bà ta không nghe lầm, vừa rồi Tô Chính đúng là đang uy hiếp bà.
Đây là muốn giết chết bà!
Tô Chính thản nhiên nói: — "Vậy thì sao?"
Thái độ lạnh lùng của hắn nhất thời khiến lão thái thái sững sờ tại chỗ, mà bên kia nhìn thấy lão thái thái bị uy hiếp đến một câu cũng không dám nói làm cho lòng Thẩm Thục Miên gấp gáp.
Không được, lão thái thái là chỗ dựa vững chắc của nàng ta, nếu như ngay cả lão thái thái cũng không giúp mình vậy thì nàng ta làm sao bây giờ.
Nàng ta dám cam đoan chỉ cần nàng t vừa trở về thì hài tử nhất định sẽ bị Tô Chính phá bỏ, nói không chừng ngay cả tính mạng cũng khó mà bảo toàn.
Không, nàng ta không muốn nhưng nàng ta sợ hãi.
Ngay khi Thẩm Thục Miên suy nghĩ tìm đối sách Tô Chính đã lạnh lùng nhìn nàng ta một cái, ánh mắt kia giống như đang nhìn người chết, nhất thời Thẩm Thục Miên cứng ngắc tại chỗ.
"Đưa lão thái và biểu tiểu thư trở về viện".
— Tô Chính nói.
Thẩm Thục Miên hồi phục tinh thần, nhìn Tô Chính lạnh lùng vô tình cuối cùng nàng ta vẫn muốn đánh cược một phen, nhìn về phía Ân Âm và Tô Nguyên Gia đứng cách đó không xa, nàng ta bỗng nhiên cười với Tô Chính, lập tức lớn tiếng nói: — "Biểu tẩu, trong bụng ta đã có cốt nhục của biểu ca".
Vừa dứt lời, chỉ thấy Tô Chính quay đầu nhìn nàng ta, đáy mắt tràn ngập một mảng màu đỏ.
Hắn giận dữ nói: — "Mang họ đi".
"Khoan đã".
— Ân Âm luôn trằm mặt bỗng mở miệng.
Tô Chính xoay người nhìn về phía Ân Âm, nhìn ánh mắt bình tĩnh của cô làm nội tâm chưa từng khủng hoảng của hắn giống như bị mạnh mẽ đào một cái hố lớn, có làn gió lạnh không ngừng thổi vào, làm cả người hắn phát lạnh.
"A Âm không cần nghe các nàng nói hươu nói vượn, bọn họ bị bệnh rồi, ta sẽ sai người đưa các nàng về viện, mời đại phu đến xem".
— Tô Chính cơ hồ là cầu xin.
"Ta nói để cho bọn họ ở lại".
— Ân Âm nhìn hắn thản nhiên nói.
"A Âm".
— Tô Chính gọi, lần thứ hai cầu xin nhưng hắn lại không dám phản kháng lại Ân Âm.
Thẩm Thục Miên đứng lên nói: — "Biểu tẩu, giống như ta vừa mới nói, trong bụng ta đã có cốt nhục của biểu ca, nếu biểu tẩu không tin tất cả đều có thể đi mời đại phu..."
Không chỉ như thế Thẩm Thục Miên còn muốn trong khoảng thời gian này mỗi một lần qua lại giữa nàng ta và Tô Chính đều nói tỉ mỉ hết ra.
Lúc nàng ta nói con ngươi màu đỏ như máu vẫn chăm chú nhìn nàng ta, nếu như tầm mắt có thể hóa thành thực chất thì chỉ sợ Thẩm Thục Miên đã bị từng mảnh đao lăng trì.
Thẩm Thục Miên cũng rất sợ hãi, nàng ta đã gặp qua biểu ca cao cao tại thượng, vẻ đẹp như thần tiên của hắn, gặp qua dáng vẻ cười dịu dàng với mình nhưng cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy qua Tô Chính kinh khủng như bây giờ.
Bây giờ nàng ta mới từ từ nhận ra, có lẽ Tô Chính thật sự không có tình cảm với mình, bằng không khi hai người vui vẻ cho tới bây giờ hắn vẫn luôn không đổi sắt mặt..