Ta thích phụ thân bởi vì phụ thân yêu thương ta, đối xử tốt với mẫu thân bằng cả trái tim và tâm trí, ta đã nghe qua câu chuyện hai người cùng nhau lớn lên rồi yêu nhau.
Sau này ta cũng oán hận cha mình, bởi vì ta phát hiện ra ông đã có những trận cãi vã với mẫu thân, số lần trở về nhà càng ngày càng ít hơn, thậm chí mẫu thân và ta đã gặp ông ấy đi cùng nữ nhân khác ở bên ngoài.
Ta oán hận phụ thân vì sao phản bội mẫu thân, nếu như ông không phản bội có lẽ một nhà ba người chúng ta còn có thể hạnh phúc.
Sau đó cha ta chết, ông tự sát, ta đọc lá thư ông để lại cho mẫu thân, sau khi đọc nó ta không biết mình có ghét ông ấy hay không, lúc đó ta chỉ có một ý nghĩ: Ta không muốn ông ấy chết.
Nhưng phụ thân nói: Cái chết là một loại giải thoát của ông, là sự chuộc tội của ông nên ông sẵn lòng.
Mẫu thân cũng từng ôm ta và nói không cần oán hận phụ thân, có lẽ bà cũng đã sai.
Sai khi phụ thân bị dục vọng che mờ hai mắt lại không kéo ông trở về.
Sau đó ta biết, ta không oán hận phụ thân, ta không oán hận mẫu thân, ta cho rằng chính vì hòa ly mà khiến cha ta tự sát.
Bởi vì ta biết, mẫu thân là người phụ thân đặt ở đầu tim.
Mẫu thân là một người có tư tưởng độc lập, bà có điểm ranh giới của bà, cũng có suy nghĩ của chính mình, cũng chính bởi vì sự độc đáo đó đã mở rộng tư duy tư tưởng của ta, mới có được Tô Thủ Phụ như bây giờ.
Trước khi mẫu thân lâm chung, bà đã hỏi ta có oán hận bà vì lúc trước đã chọn hòa ly hay không? Nếu như không hòa ly có lẽ phụ thân sẽ không chết.
Ta lắc đầu nói: - "Nếu như không hòa ly thì cả đời mẫu thân cũng sẽ không vui vẻ, có lẽ phụ thân sẽ có vô số nữ nhân khác mà một nhà ba người bọn họ cũng chỉ có thể là người xa lạ ở dưới cùng một mái nhà mà thôi".
Ta nghĩ ta không muốn, mẫu thân cũng không muốn, có lẽ phụ thân đã qua đời cũng không muốn đi.
Từ sau khi làm quan, ta dốc hết toàn lực làm rất nhiều chuyện tốt vì nước vì dân, ta chỉ hy vọng có thể tích được công đức cho phụ thân và mẫu thân ở kiếp sau.
Nếu như kiếp sau bọn họ có thể gặp nhau, hy vọng bọn họ có thể ân ái đến bạc đầu, hy vọng ta vẫn có thể trở thành con của bọn họ.
!.
[ Ở thế giới này con trai của Ân Âm chính là Tôn Ngộ Không, thế giới này có thể sẽ có chỗ không chính xác, có sai lệch với nguyên tác, xin mọi người đừng để ý ha, một phần nội dung hoàn toàn là ảo tưởng của tác giả.
]
Tất cả mọi người đều cho rằng ta lên trời xuống đất không gì là không làm được, ngay cả bản thân ta cũng cho rằng như vậy nhưng thẳng đến khi mẫu thân ta xuất hiện ta mới hiểu được, thì ra ta cũng khát vọng có một người bảo hộ mình, cho nên ta cũng có người bảo hộ.
-- Tôn Ngộ Không.
Đông Thắng Thần Châu, Ngạo Lai Quốc, Hoa Quả Sơn.
Trước mắt là biển rộng mênh mêng vô tận, sóng biển cuồn cuộn, xung quanh là vô số linh khí của trời đất.
Ân Âm ngồi trên một tảng đá ngầm trước biển, ôm một món đồ trong lòng.
Nếu nhìn kỹ thì thứ kia có kích thước bằng quả dưa hấu, toàn thân đen nhánh lại bóng loáng như ngọc khiến người ta yêu thích không muốn buông tay, nhìn kỹ hơn thì nó còn tản ra ánh sáng trong suốt cùng linh khí làm cho người ta sảng khoái.
Ân Âm nặn ra một giọt máu từ đầu ngón tay nhỏ lên viên đá này, rất nhanh máu đã bị trứng hấp thụ, lại sáng bóng thêm vài phần, Ân Âm lại ôm trứng đá, lẩm bẩm nói: - "con ơi con à, khi nào con mới ra đời vậy?"
Đùng vậy, viên đá trước mặt chính là con trai của Ân Âm ở thế giới này.
Cô đã đến thế giới này và không hề biết rằng hàng trăm năm đã trôi qua.
Nhớ lúc trước khi cô đi tới đây đã bổ một tiên thạch khổng lồ ra, lấy từ trong đó ra viên đá này.
.