Chữ "mẹ" này vừa đến bên miệng lại không có cách nào nói ra.
Nó dừng bước gãi gãi đầu, đôi mắt trong phút chốc mờ mịt, nó, hình như là nó chỉ có một mình đến đây.
Một hình bóng mảnh khảnh xẹt qua trong đầu, nó chưa kịp bắt lấy đã nhanh chóng biến mất.
Không biết tại sao nó cảm thấy trái tim trống rỗng.
Nó dụi dụi mắt và muốn khóc.
Tôn Ngộ Không cảm thấy hôm nay nó thật sự rất kỳ lạ.
"Mau đi thôi".
— Tiểu đệ tử thúc giục.
Lúc Tôn Ngộ Không đi theo tiểu đệ tử tiến vào thì thân thể của Ân Âm đã hoàn toàn trong suốt, bây giờ ở trước mặt Bồ Đề tổ sư trạng thái của cô được coi là hoàn toàn tàng hình, nhìn không thấy, sờ cũng không được.
Tôn Ngộ Không cũng tạm thời mất đi ký ức về cô.
Cho đến lầu sau khi gặp lại, Ân Âm chỉ có thể ở bên cạnh Tôn Ngộ Không như thế này.
Ân Âm đứng bên cạnh Tôn Ngộ Không, nói với nó: — "Con trai, con yên tâm, mẹ sẽ luôn ở bên con".
Đáng tiếc lời nói của cô Tôn Ngộ Không chẳng thể nào nghe được, nó nghe Bồ Đề tổ sư nói rồi rời đi tiếp nhận khảo nghiệm.
Chỉ là trước khi rời đi không biết tại sao nó quay đầu lại nhìn thoáng qua, có một chút mờ mịt rồi cũng rời đi.
Mà phương hướng nó nhìn chính là nơi Ân Âm vừa mới đứng.
-
Cứ như vậy Tôn Ngộ Không ở lại Linh Đài Phương Thốn Sơn, Bồ Đề tổ sư bảo nó ở ngoài cổng, mỗi ngày rời giường đều sẽ đi làm việc.
Buổi sáng đi xuống núi gánh nước, sau khi gánh nước xong thì cầm chổi, một mình quét dọn Linh Đài Phương Thốn Sơn to như vậy, lúc quét dọn đi qua nơi các đệ tử luyện võ, trong mắt nó hiện lên tia hâm mộ, nhưng cũng không có nhiều lời mà quét tước càng thêm chăm chỉ.
Quét dọn xong thì ăn cơm, rồi lại đi bổ củi, nó không có nghỉ ngơi.
Nhớ lại chiêu thức buổi sáng mình nhìn thấy, nó cầm gậy khoa tay múa chân, khi chạng vạng nó lại đi cắt tỉa cành cho hàng vạn cây bách.
Đến tối nó mới có thể ngủ.
Lúc Tôn Ngộ Không làm việc, Ân Âm bị ép phải tàng hình vẫn luôn bên cạnh nó, nhìn con trai một mình gánh nước nặng như vậy, cứ lên xuống núi đi qua lại vài lần, cô thấy rất đau lòng, muốn dùng thần lực giúp nó.
Nhưng suy nghĩ kỹ lại thì dù sao đây cũng là khảo nghiệm của Bồ Đề tổ sư dành cho nó, cô không tiện xen vào, cô nên tin tưởng con trai của mình.
Trong đêm đầu tiên ở Linh Đài Phương Thốn Sơn, Tôn Ngộ Không nằm trên giường lăn qua lăn lại nhưng lại không ngủ được.
Nó luôn cảm thấy thiếu một cái gì đó.
Ân Âm nhìn nó cũng có thể hiểu được, mỗi đêm cô đều kể chuyện xưa cho nó nghe, mặc dù khi đó hai người phiêu bạt trên biển, thói quen này vẫn không thay đổi.
Trí nhớ của con người có thể bị che khuất nhưng thói quen sẽ không lừa gạt được, cũng không phải nhất thời là có thể thay đổi được.
Bỗng dưng Tôn Ngộ Không đứng dậy, lấy ra một tấm da hổ từ trong túi, quay lại giường nằm rồi đắp da hổ lên.
Nó ngửi mùi trên tấm da hổ, mơ hồ cảm thấy phía trên có một loại hương thơm nhàn nhạt, làm cho người ta cảm giác rất ấm áp, cũng rất an toàn.
Nhưng dù Tôn Ngộ Không nghĩ như thế nào đều không nghĩ ra nguyên nhân.
Ân Âm khẽ thở dài ngồi xuống đầu giường, bắt đầu kể chuyện xưa.
Mặc dù nó không nghe được nhưng Ân Âm vẫn nói.
Mà Tôn Ngộ Không lại không biết người mẹ ở sâu trong trí nhớ của nó vẫn luôn ở bên cạnh nó, có lẽ là trên tấm da hồ có hơi thở quen thuộc, rốt cuộc nó cũng say giấc.
Ân Âm xoa đầu của nó, dịu dàng nói một câu: — "Chúc ngủ ngon".
Ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, bao nhiêu ngày đêm nhưng những ngày của Tôn Ngộ Không vẫn không thay đổi, cứ lặp đi lặp lại.
.