Lời này vừa mới nói ra chúng thần tiên đang mơ hồ đã đoán ra được.
"Ngươi, con trai ngươi là Tôn Ngộ Không".
Ân Âm gật đầu: - "Không sai".
"Không có khả năng, nó là yêu hầu mà ngươi..." - Ngọc Đế lập tức hỏi ngược lại, những thần tiên khác có thể nhìn không ra, nhưng Ngọc Đê có pháp lực cao nhất đã nhìn ra.
Mặc dù bản lĩnh của Tôn Ngộ Không có cường đại đến đâu thì bản thể cũng chỉ là một con khỉ, mà người trước mắt thì ông lại nhìn không thấu, ông chỉ thấy xung quanh cô kim quang nồng đậm, nhưng ông chắc chắn cô không phải là khỉ.
Ân Âm trợn mắt: - "Ai nói cho ngươi là chỉ có khỉ mới có thể sinh ra khỉ con, chẳng lẽ không phải khỉ thì không có quan hệ huyết thống chắc?"
Cô không có ý định tranh cãi với bọn họ quá nhiều, cô nói: - "Lúc trước những ai ức hiếp con trai ta toàn bộ đều đứng ra đây".
"Ngươi muốn làm cái gì, rõ ràng là yêu hầu kia đại náo Thiên Cung trước".
- Có một thần tiên nói, bọn họ quả thật không muốn chống lại Ân Âm, dù sao người trước mắt không biết là người hay tiên, bọn họ nhìn không thấu, dường như còn nhận thấy được nguy hiểm.
"Một câu hai câu là yêu hầu, ngươi chán sống đúng không".
Cây gậy trong tay Ân Âm bay đi, chuẩn xác đánh trúng đầu vị thần tiên kia, hắn đứng tại chỗ trợn tròn mắt, hôn mê bất tỉnh.
"Nếu không chủ động đứng ra, vậy ta liền ra tay".
Ngọc Đế còn muốn nói gì đó, nhưng Ân Âm đã bắt đầu khiêu chiến, cây gậy trong tay giống như vật sống, từng gậy từng gậy đánh vào những thần tiên này, trong điện Lăng Tiêu tiếng kêu rên ở bốn phía nổi lên.
"Hộ giá, hộ giá".
- Khi Ân Âm đưa mắt nhìn về phía Ngọc Đế, có người hô lên, nhưng đương nhiên là Ân Âm sẽ không bỏ qua cho ông ta.
Cuối cùng cô cầm chiếc khóa trói tiên, đem đám thần tiên trói lại một chỗ, kéo về phía Thái Thượng Lão Quân.
Lúc này Thái Thượng Lão Quân đang luyện đan trong cung Đâu Suất, nghe được âm thanh ông lập tức mở mắt ra.
Ân Âm dựa vào ngọc trụ, môi nở nụ cười lạnh lùng: - "Lão Quân đúng là hăng hái, lúc này mà vẫn còn chăm chỉ luyện đan...".
"Ngươi là ai?"
"Ta là mẹ của Tôn Ngộ Không...".
Thái Thượng Lão Quân cau mày nhìn cô, rõ ràng là không tin.
Được rồi, vậy là không ai tin, nhưng mà Ân Âm thấy chẳng sao cả.
Ân Âm nheo mắt nhìn Thái Thượng Lão Quân, muốn nói cô ghét ai nhất trong đám thần tiên này thì đó chính là Thái Thượng Lão Quân đang đứng trước mặt.
Nhốt con trai của cô vào lò luyện đan rồi thiêu đốt, mặc dù cuối cùng trời đưa đất đẩy làm sao mà con cô luyện ra một đôi hỏa nhãn kim tinh, nhưng cũng không thể phủ nhận sự thật Ngộ Không đã bị ném vào lò luyện đan bảy bảy bốn mươi chín ngày và bị Tam Muội Chân Hỏa thiêu đốt.
Bọn họ căn bản không coi Tôn Ngộ Không là một con người.
Lòng Ân Âm dấy lên lửa giận cô nói: - "Hôm nay đến đây là muốn mượn lò luyện đan của Lão Quân dùng một chút".
Không đợi Thái Thương Lão Quân nói chuyện, Ân Âm đã vung tay trực tiếp xốc lò luyện đan lên, ném đám thần tiên vào, cuối cùng hướng về phía Thái Thượng Lão Quân cười, rồi cũng ném ông ta vào, sau đó lập tức đóng nắp lò lại.
Ân Âm đặt một phong ấn trên lò luyện đan, cho dù là Như Lai đến cũng không có cách nào phá vỡ phong ấn của cô.
"Nếu các ngươi đã thích nhốt người khác trong lò luyện đan như vậy, thì chính các ngươi cũng nếm thử tư vị này đi, đừng sợ, các ngươi sẽ không bị thiêu chết, đến thời gian thì phong ấn này sẽ tự động giải.
Hãy tận hưởng nó đi".
- Ân Âm nhếch môi cười lạnh lùng, lập tức xoay người rời đi.
"Mau mở lò luyện đan ra".
"Ngươi đừng đi mà".
"Nóng quá, nóng quá, mắt tôi..."
"Lão Quân, mau nghĩ ra cách nào đi".
Ân Âm đã rời đi, đem hết thảy thanh âm trong lò luyện đan vứt ở sau đầu.
Ra khỏi Nam Thiên Môn, ánh mắt của cô nhìn về phía Tây..