Ngươi còn mặt mũi mà tỏ thái độ này?
Tôn Ngộ Không nói ra suy đoán của mình, Đường Tăng có hơi chần chừ nhưng rốt cuộc vẫn đi xem một chút.
Chỉ thấy trên con đường phía trước có một lão đạo sĩ, một bên chân bị thương đang nằm kêu đau.
Đường Tăng lập tức xoay người xuống ngựa: — "Lão nhân gia, ngài bị sao vậy?"
Đôi mắt Tôn Ngộ Không híp lại, kim quang trong mắt chợt lóe lên, lập tức biết đây là yêu quái, nó rất muốn ngay lập tức nhấc gậy Như Ý lên đánh chết hắn, nhưng lại nhớ tới chuyện sáu tên cướp và Bạch Cốt Tinh lúc trước.
Nó không muốn bị đuổi đi một lần nữa.
Không còn cách nào, nó chỉ có thể mở miệng nói: — "Sư phụ, nơi rừng núi hoang vu này sao có thể xuất hiện một lão đạo sĩ chứ, nhất định là do yêu quái biến thành".
Đường Tăng nhìn nhưng lắc đầu: — "Ngộ Không, ngươi không nên tùy tiện coi người là yêu quái, vi sư nhìn ra đó chính là người".
Bất kể Tôn Ngộ Không khuyên nhủ như thế nào, Đường Tăng cũng kiên định cho rằng lão đạo sĩ trước mặt là con người, còn là một người đáng thương bị thương ở chân.
Ân Âm đứng ở một bên khoanh tay, miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, cô rất muốn nắm lấy đầu Đường Tăng dùng sức lắc một cái.
Cô cảm thấy rằng bây giờ mình chắc chắn nghe được rất nhiều âm thanh của nước biển.
Không chỉ vậy Đường Tăng còn đáp ứng yêu cầu của lão đạo sĩ kia, bắt Tôn Ngộ Không cõng hắn.
Tôn Ngộ Không nắm chặt nắm đấm, có chút nghẹn khuất, nhưng cuối cùng vẫn không chống lại được Đường Tăng, nó nghĩ muốn cõng yêu quái này đi nơi khác rồi đánh chết.
Vì vậy nó đồng ý và men theo con đường cũ.
Khi Ân Âm nhìn thấy nó ẩn nhẫn cõng lão đạo sĩ là do Ngân Giác đại vương biến thành, cô nắm chặt nấm đấm, ánh mắt thâm trầm.
"Ngươi biết ta là yêu quái chứ?" — Lão đạo sĩ cười hỏi: — "Ngươi biết ta là yêu quái thì thế nào? Ngươi cũng chẳng có cách nào đánh chết ta".
— Những kẻ đó nói không sai, quả nhiên Đường Tăng là đối thủ thần thánh của bọn họ, là đồng đội heo của Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không nheo mắt, nhưng nó không hề trầm mặc mà là đang lên kế hoạch giải quyết yêu quái trên lưng như thế nào.
Ngân Giác đại vương cực kỳ đắc ý, hắn nói: — "Tôn Ngộ Không, ngươi đường đường là Tề Thiên Đại Thánh, cảm giác phải cõng người khác không dễ chịu đúng không? Ta có một món quà lớn có thể giúp cho ngươi".
Nói xong Ngân Giác đại vương đưa tới một tòa Tu Di Sơn, cứ như vậy đè lên người Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không bị bất ngờ không kịp đề phòng, sống lưng trong nháy mắt cong lên.
Ân Âm nhìn một màn này, trong lòng hung hăng quặn thắt, hận không thể lột da Ngân Giác đại vương, những người khác có lẽ không hiểu, nhưng Ân Âm biết việc bị ngọn núi đè trên lưng đối với Tôn Ngộ Không mà nói là tổn thương đến cỡ nào.
Bởi vì nó đã từng bị đè dưới chân núi Ngũ Hành như vậy suốt năm trăm năm, mất đi năm trăm năm tự do, nỗi bi thương chua xót này ai có thể hiểu được?
Bây giờ Ngân Giác đại vương áp chế Tôn Ngộ Không, thật sự đã chạm vào điểm mấu chốt của Ân Âm.
Ngân Giác và Kim Giác là ai? Đó là hai đồng tử canh lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân lúc trước.
Hồi trước Tôn Ngộ Không bị ném vào lò luyện đan là bọn họ ở ngoài thổi lửa, cuối cùng cũng bị cô ném vào lò luyện đan.
Ân Âm biết bọn họ là thần tiên, sẽ không chết, chỉ là không nghĩ tới bọn họ còn tìm đến Tôn Ngộ Không gây phiền toái.
Nói là bọn họ tự mình hạ phàm Ân Âm cũng không tin, dù sao trong tay bọn họ còn cầm bốn bức họa chân dung của bốn người, đó nhất định là có người đưa cho bọn họ.
Bọn họ đã chờ đợi và đặc biệt lên kế hoạch lần này.
Vô luận như thế nào, Thái Thượng Lão Quân cũng sẽ có chút dính líu đến chuyện này, nếu bọn họ là đồng tử của Thái Thượng Lão Quân, vậy thì cô sẽ đem tất cả việc hôm nay tính sổ lên người hắn, chờ một khoảng thời gian nữa, cô với tư cách là mẹ Tôn Ngộ Không chắc chắn sẽ lên thiên đình, đem hết sự khi nhục mà con trai cô phải chịu, trả hết cả vốn lẫn lãi.
.