Cô muốn đóng băng hình ảnh đẹp đẽ này, ngay cả khi nó chỉ là thoáng qua, nhưng ít nhất nó cũng đã từng xuất hiện.
Tựa như tấm ảnh chụp chung trước đó dưới tàng cây ước nguyện, ít nhất nó cũng chứng minh rằng Mộc Mộc đã từng cười.
Như vậy thôi cô cũng cảm thấy rất hạnh phúc.
Gần 12 giờ, Cố Gia Mộc dừng lại việc đuổi theo, giờ ăn cơm cố định của nhóc con đã đến.
Ân Âm đeo găng tay nhựa cho cậu bé, lại đặt sushi trước mặt con trai, rồi mở một chai nước cam.
Cố Gia Mộc chớp chớp mắt, trong mắt mang theo trong suốt giống như một con nai sừng tấm trong rừng, cậu bé cầm lấy sushi, ăn từng ngụm từng ngụm từng ngụm, ngẫu nhiên lộ ra hàm răng nhỏ rất là đáng yêu.
Cậu bé ăn rất lịch sự và chậm rãi, bên miệng không dính hạt cơm nào, cũng sẽ không làm rơi rớt, chậm rãi nhai xong một miếng lại nuốt vào, rồi mới ăn một miếng khác.
Nhóc con ăn đến hai má phồng lên giống như một con hamster nhỏ, Ân Âm nhìn cảm thấy cực kỳ đáng yêu, bất giác vươn tay chọc vào mặt con trai.
Động tác nhai sushi của Cố Gia Mộc dừng lại, thời gian rất ngắn, khoảng chừng chỉ một giây nên Ân Âm cũng nhông nhìn thấy.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Ân Âm vẫn theo thói quen mở Weibo bắt đầu viết nhật ký ngày hôm đó.
『 Ngày...tháng...năm 201*, thời tiết ngày chủ nhật rất tốt.
Bác sĩ Lâm nói rằng không thể để trẻ tự kỷ ở một mình, để tạo ra các điều kiện môi trường giao tiếp nhiều hơn với bé, tốt nhất là cha mẹ nên chơi với con trẻ, từng bước hướng trẻ ra khỏi thế giới của mình.
Sau khi mẹ từ quê đến Đế Đô, chúng tôi đã lên kế hoạch cùng nhau đi chơi một lần.
Hôm nay, hiếm khi Thế An được nghỉ phép, một nhà bốn người đã đi leo núi Tuyên Phù.
Ba năm trước, khi Mộc Mộc ra đời tôi vẫn luôn bận rộn công việc, Mộc Mộc được đưa về quê, mang cho bà nội chăm, khi tôi và cha thằng bé về nhà ăn tết cũng không thể dẫn nó ra ngoài chơi, hôm nay là lần đầu tiên, tôi vừa cảm thấy áy náy lại thấy rất chờ mong, nhưng tôi không biết trong lòng Mộc Mộc có chút chờ mong nào như vậy hay không.
Trước chùa, mẹ nói muốn đi cầu Bồ Tát, phù hộ cho bệnh của Mộc Mộc nhanh chóng khỏe mạnh, sống bình an, hạnh phúc và vui vẻ.
Trái tim của bà rất chân thành, bà thực sự rất yêu Gia Mộc.
Nhưng cho dù có thần tiên tồn tại, thì những gì thần tiên có thể làm được cũng có giới hạn.
』
Viết tới đây, đầu ngón tay đang gõ bàn phím của Ân Âm dừng một chút, cô là tiên đỡ đầu, cũng chính là thần tiên, cô có trách nhiệm cũng có nghĩa vụ bảo vệ mỗi một đứa nhỏ trong ba ngàn thế giới, nhưng lại chỉ có một mình cô mà thôi, mặc dù cô là thần tiên thế nhưng cũng không có cách nào để có thể thời thời khắc khắc chú ý đến mỗi một đứa trẻ.
Ân Âm lấy lại chút tinh thần, tiếp tục gõ bàn phím, móng tay màu hồng phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
『 Dưới gốc cây ước nguyện, tôi đề nghị chụp ảnh, tôi có hơi phấn khích, dù sao cũng là lần đầu tiên chúng tôi chụp chung với Gia Mộc.
Nhưng khi nhìn thấy Mộc Mộc không nhìn ống kính, cũng không cười thì sự phấn khích của tôi giống như bị một gáo nước lạnh dập tắt.
Tôi không đổ lỗi cho Gia Mộc, tôi biết trường hợp của trẻ tự kỷ sẽ như vậy, nhưng tôi vẫn cảm thấy buồn, có lẽ tôi không mạnh mẽ như thế, tôi vẫn còn rất mong manh.
Như vậy thì không được, Ân Âm à, mày phải kiên cường, cho dù là vì Mộc Mộc hay là vì cái nhà này.
Sau đó, tôi cố gắng gãi cái cổ của Gia Mộc, mẹ nói Gia Mộc sợ ngứa, quả nhiên khi tôi gãi thì thằng bé cũng đã có phản ứng, nó cười nhẹ nhàng, mặc dù tôi biết nụ cười của thằng bé không phải là bởi vì có thể chụp ảnh với cha mẹ, nhưng tôi cũng cảm thấy hài lòng.
Ít nhất thì thằng bé cũng đã cười mà, phải không?
Khi tôi về nhà, tôi đã đi đến một tiệm chụp hình để họ rửa bức ảnh này, có lẽ ngày mai sẽ nhận được, tôi đã mua khung ảnh và tôi sẽ treo nó trong phòng khách.
』.