Editor: Mây (Sky)
26|01|2022
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Chương 153.
Vì vậy hai đứa chửi nhau, ai cũng không muốn chịu thiệt, liền bắt đầu tranh đoạt, cướp rồi cướp, cũng không biết ai đẩy, sau đó liền đánh nhau.
Trình Đào chín tuổi, từ nhỏ tới lơn luôn đánh lộn, Trình Thần sáu tuổi, tất nhiên đánh không lại Trình Đào, không lâu sau Trương Hân nghe được tiếng khóc của con mình, đi ra xem liền thấy con trai bị Trình Đào đè đánh, lập tức bùng nổ.
Đối với đứa con trai Trình Thần này Trương Hân xem như bảo bối mà yêu thương, ngày bình thường nhiều nhất cũng chỉ mắng vài câu, không nỡ đánh, vậy mà hôm nay lại bị Trình Đào đánh.
Lúc này Trương Hân không thể nào chấp nhận, liền tán cho Trình Đào một cái.
Trình Đào không sợ Trương Hân, cũng đánh nhau với cô ta luôn.
Nháo đến lúc cả nhà Trình Trấn Dân về, bọn họ đương nhiên là đứng về phía con trai Trình Đào, Trình Trấn Bình thì đứng về phía Trương Hân và con trai, về phần bà Trình, bà ta không biết, hai bên đều là bảo bối là cháu ngoan của bà ta, vì vậy không ai phục ai, cũng không ai chịu xin lỗi trước, nên Trình gia liền ầm ĩ, bầu không khí về sau lại càng nặng nề ngột ngạt.
Chuyện thứ hai chính là ăn cơm.
Lúc Ân Âm ở nhà cơm của Trình gia đều do cô làm, bà Trỉnh muốn lập quy củ trước mặt con dâu mới, liền bắt Trương Hân đi làm cơm.
Sao mà Trương Hân đồng ý được, thời điểm trong thành phố đều do Trình Trấn Bình thuê bảo mẫu cho cô ta.
Cô ta lập tức trả lời: "Tôi là vợ của Trình Trấn Bình, chứ không phải bảo mẫu của cái nhà này, dựa vào cái gì bắt tôi làm.
Hơn nữa, tôi cũng sẽ không làm.
"
"Mày là con dâu tao, tao là mẹ chồng mày, tao kêu mày đi làm thì mày phải đi, nếu mày không làm thì chút nữa cũng đừng ăn.
"
Trương Hân sắp bị làm cho tức muốn chết, nghĩ cô ta muốn ở đây ăn sao.
Cô ta lập tức ngồi lên ghế sopha nói: "Không cho ăn thì tôi không ăn, tôi mang hai đứa nhỏ về thành phố ăn cơm.
"
Bà Trình không muốn cho Trương Hân ăn là để cô ta biết thế nào là tôn trọng mẹ chồng, nhưng bà lai không nỡ để cháu trai đói bụng.
Nên cuối cùng vẫn là bà ta tự đi làm cơm.
Đợi đến khi làm xong cơm, Trình Đào ở trên bàn cơm lại bắt đầu phát huy cái nết mất dạy của mình, nó gắp hết thịt bỏ vào chén của mình, động tác ăn cơm thô lỗ, miệng thì dính đầy mỡ.
Hai đứa bé nhà Trương Hân cũng rất thích ăn thịt nhưng lại không ăn được, liền muốn khóc.
Vì vậy trên bàn cơm lại bắt đầu một trận rùm beng.
Đương nhiên những cái này không phải là mâu thuẫn lớn nhất.
Cùng ngày, sau khi Trình Trấn Bình và Trương Hân lĩnh chứng trở về, bà Trình liền biểu thị, Trương Hân đã kết hôn, vậy thì liền mang theo con ở lại quê quán, bà cũng có thể như mẹ mà chăm sóc mấy đứa nhỏ.
Lời vừa nói ra, không chỉ Trương Hân mà hai đứa Trình Thần cũng phản đối.
Làm sao Trương Hân không biết bà Trình có chủ ý gì, để cô ta ở lại không phải ỷ vào việc bà ta là mẹ chồng mà đay nghiến cô ta sao?
Cô ta là một mỹ nhân như hoa như ngọc, không ở trong thành phố trải qua thời gian nhàn nhã, sao có thể ở lại cái làng quê này hầu hạ một bà già, vậy thì cô ta gả cho Trình Trấn Bình làm gì nữa?
Hơn nữa, nếu cô cùng con ở lại nông thôn, Trình Trấn Bình ở thành phố ai biết anh ta về sau có bị con hồ ly tinh khác câu đi mất không.
Dù sao Trương Hân biết rõ người đàn ông kém cỏi thế nào, cô không muốn giống vợ trước của Trình Trấn Bình, làm một đứa ngốc đâu.
Cho nên Trương Hân kiên quyết không ở lại đây.
Mà hai đứa nhỏ cũng vậy, đầu tiên là nguồn lực giáo dục ở thành phố tốt hơn, thứ hai là hai đứa bé không thích làng Hàng Hậu.
Hết chương 153.
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
( Truyện chỉ được đăng tải ở truyenwiki1.
com @__S_K_Y__s vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor ra chap nhanh :3 )
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Chương 154.
Bọn họ khinh thường những thứ ở làng Hàng Hậu, ghét bỏ nơi thôn dã này, ghét bỏ bà Trình, ghét bỏ mấy người Trình Đào.
Mà bà Trình lại nghĩ, nếu các người không muốn ở đây vậy thì bà vào thành phố.
Trương Hân tất nhiên sẽ không đồng ý.
Bây giờ cô đang trôi qua khoảng thời gian an nhàn, sao có thể để mẹ chồng can thiệp, nhất là bà mẹ chồng này còn khó chơi, cái việc hầu hạ người ta, Trương Hân không làm được.
Thế là hai bên bắt đầu cại lộn.
Trình Trấn Bình bị kẹp ở giữa không biết làm thế nào.
Đương nhiên hắn vẫn nghiêng về phía Trương Hân, đối với bà Trình hắn cũng không có bao nhiêu cảm tình.
Hôm nay cả ngày Trình gia đều cãi lộn nên đã thú hút sự chú ý của mọi người trong thôn.
Trình Trấn Bình dưới sự hối thúc của Trương Hân, thừa dịp ban đêm bà Trình không chú ý, cuối cùng mang theo ba người Trương Hân lái xe rời khỏi làng Hàng Hậu.
Trong bóng tối, Trình Đào nhìn Trình Trấn Bình lái xe chậm rãi rời đi, nó giấu thứ gì đó vào trong góc khuất hẻo lánh, lộ ra đôi mắt âm trầm.
Nó túm lấy con mèo đang hôn mê bên cạnh, rồi bịt miệng con mèo, cây dao nhỏ sắc bén dưới ánh trăng càng làm người ta sợ hãi.
Trong bóng tối có thể nghe được loáng thoáng tiếng mèo kêu thảm thiết.
(Má ơi sát meo)
-
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Cơ thể bị siêu dinh dưỡng của Trình Hi đã được Ân Âm bồi bổ mà có da có thịt, thân thể thấp bé cũng cao lên, càng ngày càng tốt hơn.
Mặc dù khuôn mặt của Trình Hi vẫn còn non nớt, nhưng đã nẩy nở rất nhiều, cậu rất giống giống Ân Âm, tướng mạo sáng sủa.
Hơn nữa tính tình còn hiền lành, giọng nói cũng ấm áp, tích cách rất tốt, khí chất lại dịu dàng.
Đại đa số bạn học và giáo viên ở trường đều rất thích cậu.
Mà hàng xóm ở chung cư nơi bọn họ sống cũng rất thích Trình Hi, biết cậu là người mù cũng sẽ thường xuyên chiếu cố cậu.
Từ khi Trình Hi vào đế đô sống cùng mẹ, cậu cảm nhận được nhiều nhất chính là lòng tốt.
Cậu và Kem phối hơp cũng ngày càng tốt, bây giờ một người một chó đã có thể đi thật nhiều nơi.
Cùng lúc đó Ân Âm làm việc ở nhà hàng Thiên Duyệt cũng dẫn dắt nhà hàng trở nên thịnh vượng.
Kỹ năng nấu nướng tuyệt vời, đồ ăn thì ngon và mới lạ, kết hợp với phương pháp marketing tốt, khiến cho nhà hàng Thiên Duyệt vốn đang trên bờ vực phá sản lại khởi tử hồi sinh.
Công việc mỗi ngày ở nhà hàng của Ân Âm đều rất bận rộn.
Nhưng cho dù bận cô cũng sẽ rút ra một chút thời gian cố định, thứ nhất là làm bạn với Trình Hi, thứ hai là rèn luyện sức khõe và tu dưỡng bản thân.
Khi cuộc sống của Trình Hi và Kem đang ngày càng trở nên thoải mái, thì công việc của Ân Âm ở nhà hàng cũng đi vào quỹ đạo, sau đó cô lại đăng ký mấy khóa học tiếng Trung, tiếng Anh còn có vẽ tranh.
Tiếng Trung, tiếng Anh là thứ thiết yếu cho cuộc sống, mà học vẽ tranh là vì Trình Hi cũng học, cô muốn thông qua việc vẽ tranh để hiểu thằng bé hơn.
Sau khi học chữ nổi Braille được một năm rưỡi, Trình Hi bắt đầu học vẽ.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt bọn họ đã đến đế đô hai năm, Trình Hi học vẽ cũng đã được nửa năm.
Buổi tối sau khi ăn cơm xong, Trình Hi đến trước mặt Ân Âm, nhỏ giọng nói ra một yêu cầu.
"Mẹ, con, con có thể chạm vào mặt mẹ được không?" Cậu có chút xấu hổ, khuôn mặt trắng nõn hiện lên một tầng đỏ ửng, lại nắm chặt nắm đấm, cổ vũ động viên mình, mang theo trông đợi nói: "con muốn biết trông mẹ thế nào.
"
"Có thể.
" Ân Âm đương nhiên sẽ không từ chối, cô sảng khoái đồng ý.
Cô kéo Trình Hi ngồi xuống ghế sopha, còn Kem thì ngồi xổm xuống ở bên cạnh hai mắt long lanh nhìn.
Ngón tay Trình Hi cuộn tròn lại, tim cũng đập nhanh hơn, cậu có chút khẩn trương.
Hết chương 154.
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ❤❤❤