Editor: Mây (Sky)
11|02|2022
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Chương 167.
Cậu nhe răng ra giống như muốn cắn đứt một miếng thịt của Trương Kim Hổ.
Đây là lần đầu tiên Trương Kim Hổ nhìn thấy bộ dáng hung ác như vậy của Trần Trừng, nó lập tức bị dọa, vội vàng kêu lên: "Ông nội, bà nội, có người đánh cháu."
Đúng lúc ông bà nội của nó ở cách đó không xa, nghe được thằng cháu bảo bối la lên, lập tức chạy tới, cầm đầu chính là một người đàn ông cao tuổi nhưng vẫn còn cường tráng, đó chính là ông nội của Trương Kim Hổ.
Ông ta bước tới thật nhanh, trực tiếp đem thân thể nhỏ bé của Trần Trừng giật ra, mà bà nội của Trương Kim Hổ đi theo phía sau, thấy trên mặt nó có mấy vết cào, lập tức bùng nổ.
Bà ta giơ cây quạt hương bồ to bằng lòng bàn tay lên tát thẳng nào mặt Trần Trừng không chút lưu tình, khi đánh biểu cảm trên mặt bà ta càng dữ tợn hơn.
Trần Trừng bị ông nội Trương Kim Hổ giữ lại không có cách nào phòng bị, bàn tay kia trực tiếp rơi trên mặt cậu, trẻ con da mặt mỏng nên mặt cậu lập tức sưng phồng lên.
Ông nội Trương Kim Hổ ném Trần Trừng xuống đất, hừ một tiếng khinh bỉ: "Mày là thằng súc sinh có mẹ sanh mà không có mẹ dạy, lại dám đánh cháu ngoan của tao, tao thấy mày chán sông rồi."
Trần Trừng bị ném trên mặt đất cả người toàn tro bụi, cậu không quan tâm cơ thể mình dính đất cát, đứng dậy với khuôn mặt sưng tấy, siết chặt nắm đấm: "Trả xe của tôi lại đây."
Trong nháy mắt, ông nội Trương Kim Hổ đang đầy khí thế bị làm cho giật mình, nhưng rất nhanh ông ta đã bình tĩnh lại, không cần nhìn ông ta cũng biết đây là xe của ai, vậy thì làm sao, miễn cháu ngoan của ông ta thích, và lọt vào tay thằng bé thì chính là của nó.
"Cái gì mà của mày, đó là tao mua cho Kim Hổ, thằng súc sinh nhà mày dám tới cướp à."
"Đúng vậy, sáng hôm nay Kim Hổ nhà tao còn đang chơi chiếc xe này." Bà nội nó cũng phụ họa theo.
Trương Kim Hổ cầm xe, vẻ mặt đắc ý.
Trần Trừng xiết chặt nắm đấm, muốn xông lên lần nữa để cướp chiếc xe về.
Trương Kim Hổ cười khinh bỉ: "Đây là xe của tao, nếu mày dám cướp về, sau này tao sẽ chặn đường chị gái mày."
"Đúng vậy Kim Hổ, nếu nó dám đánh con, con liền đi tìm chị nó phân xử thử." Bà nội nó phụ họa nói.
Lời này vừa nói ra Trần Trừng đang muốn xông lôn lập tức ngừng bước chân, đôi mắt đen nhánh như chú sói con nhìn chằm chằm bọn họ.
Cậu cắn răng nói: "Đây là đồ cha mẹ mua cho tôi, bây giờ tôi lập tức đi tìm cha mẹ tôi, chúng ta sẽ xem xem."
Nói xong, Trần Trừng nhìn chiếc xe bốn bánh trong tay Trương Kim Hổ một chút, rồi co cẳng chạy về hướng nhà mình.
Trần Trừng muốn trở về nhà méc cha mẹ, cậu muốn nói cho cha mẹ biết là Trương Kim Hổ và ông bà nội nó khi dễ cậu.
Đứa bé trai tám tuổi nắm đấm siết thật chặt, nhanh chóng hướng về nhà chạy, chỉ cần cha mẹ còn ở lại, bọn họ nhất định sẽ đem chiếc xe cầm về, Trương Kim Hổ phải nói xin lỗi với cậu.
Mà sau khi Trần Trừng rời đi không bao lâu, mấy ông bà cụ đi tới cũng nghe nói chuyện này, nhìn thấy xe trong tay Trương Kim Hổ, nghe xong liền biết chuyện gì xảy ra.
"Chiếc xe nhỏ kia đúng là của Tranh Tử, mấy ngày trước tôi còn tận mắt thấy Trần Lập đưa chiếc xe cho nó."
"Không sai, tôi cũng nhìn thấy, tôi sẽ không nhìn lầm đâu.
Ông Trương, ông căn bản không có mua chiếc xe đồ chơi đó, đừng có mà nói hươu nói vượn."
"Ông Trương mau kêu chái nội của ông đem chiếc xe trả lại cho người ta, làm người thì nên tích đức một chút."
Ông nội Trươnc Kim Hổ bị nói tới đỏ mặt tía tai, ông ta nghĩ muốn lớn tiếng phản bác, nhưng những người đứng trước mặt đều có bối phận lớn hơn so với ông ta.
Hết chương 167.
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
( Truyện chỉ được đăng tải ở truyenwiki1.com @__S_K_Y__s vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor ra chap nhanh :3 )
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Chương 168.
Đúng lúc này, ở cách đó không xa có một cô bé đi qua.
Người đầu tiên lên tiếng là ông cụ: "Lệ Chi, lại đây."
"Ông nội Lý." Trần Li nghe được tiếng kêu, vội vàng đi tới.
Quần áo bên trong của cô bé mặc dù tương đối cũ, nhưng ngược lại chiếc áo khoác bông màu đỏ kia rất là mới, cô bé cột tóc đuôi ngựa, thời điểm bước tới đuôi ngựa nhẹ nhàng quơ qua lại.
Ngũ quan cô bé xinh xắn, đặt biệt có đôi mắt rất đẹp, chỉ là làn da lại có chút thô ráp.
Trần Li lễ phép chào hỏi các cụ già xung quanh xong lập tức hỏi: "Ông nội Lý có chuyện gì sao ạ?"
"Lệ Chi à, đây là xe của em trai con, con lấy về cho nó đi.
Ông Trương, còn không mau đem xe trả lại." Ông nội Lý xị mặt nói.
Trương Kim Hổ nhìn về phía ông nội nhà mình, sau đó đem xe ôm vào ngực thăm dò, làm nũng nói: "Ông ơi....." Rõ ràng là nó không muốn trả lại.
Sắc mặt ông nội Trương Kim Hổ khó coi, lúc này cũng không quan tâm cháu trai, lấy xe từ trong ngực Trương Kim Hổ ra, ném về phía Trần Li, nói: "Ai biết nó có cướp hay ăn trộm ở chỗ khác không."
Trương Kim Hổ bị lấy mất xe vừa định khóc liền bị ông nội đập chp một cái lên đầu: "Không cho phép khóc, về nhà."
Ông nội Trương Kim Hổ ném rất mạnh, chiếc xe vốn đang tốt lành thì một bánh xe bị văng ra.
Trần Li nhận ra đây là hiếc xe mà cha mẹ mua cho em trai, vội vàng cầm lên, trong mắt tràn đầy vẻ đau lòng.
[Má, cướp không được thì phá cho hôi]
-
Cái bánh xe kia cũng không biết có thể lắp lại được hay không, phải biết là em trai xem chiếc xe này như bảo bối, ban đêm đi ngủ còn đặt ở đầu giường.
Chào tạm biệt với đám người ông nội Lý xong Trần Li đi về nhà.
-
Trần Trừng hậm hực chạy về nhà, rất nhanh đã đến trước cửa.
Toàn bộ làng Hồng Kiều điều là những dãy nhà phôi đất* nối liền nhau, Trần gia cũng là một nhà trong số đó, ở phía trước nhà phôi đất có một cột tre dày, chuyên dùng để phơi quần áo.
(*) nguyên văn - 胚房 - phòng phôi hay còn gọi là phòng phôi đất là nhà có đất làm vách, vật liệu bên trong và bên ngoài của tường đều bằng đất.img
_
Trần Trừng không còn chưa vào nhà đã thấy ông nội ôm chăn mền đi ra phơi lên cây tre.
Nhìn thấy bộ chăn mền quen thuộc, trong lòng cậu có một chút hồi hợp, cậu giống như đang nghĩ đến chuyện gì, tiếng ông nội cũng không kịp gọi liền chạy thẳng vào phòng.
Cậu đi vòng quanh hai căn phòng, chạy tới chạy lui mấy vòng đều không nhìn thấy hai bóng dáng vừa quen thuộc vừa xa lạ đâu.
Cậu hoàn toàn quên mất chuyện xe đồ chơi, chạy đến trước mặt ông nội Trần, vội vàng hỏi: "Ông nội, hai người kia đâu?"
"Cái gì mà hai người kia, đó là cha mẹ của cháu." Ông nội Trần nghe được xưng hô của Trần Trừng liền trừng mắt liếc cậu một cái, khi nhìn thấy gò má sưng tấy của cậu, chăn mền cũng không buồn phơi nữa.
"Ai ui, Tranh Tử, mặt của con bị sao vậy?" Ông nội Trần nhìn vết tát đỏ tươi trên mặt cháu mình, đau lòng nói: "là ai đánh cháu."
Trần Trừng vô thức sờ lên mặt mình, có chút rát, cậu không trả lời, chấp nhất hỏi: "Ông ơi, hai người kia ở đâu, đang đi thăm họ hàng sao, hay là, hay là......" vẫn bỏ đi.
Trần Trừng không muốn đem loại khả năng kia nói ra.
Ông nội Trần nhìn cháu trai một chút, liền thở dài: "Dự án cha cháu đảm nhận hơn một năm trước xảy ra chút vấn đề nên cần phải quay lại, mẹ cháu cũng cần quay lại để nhập hàng, có chút gấp gáp, nửa tiếng trước đã lên xe đi rồi."
"Đi, đi......"
Hai chữ cuối cùng cứ văng vẳng bên tai Trần Trừng, cậu cúi đầu, tinh thần tươi tắn ban đầu lập tức biến mất.
Thời điểm ngẩng đầu lần nữa, đôi mắt sói con đã trở nên đỏ hoe.
"Tranh Tử, mặt của cháu....." Ông nội Trần còn chưa nói xong, Trần Trừng đã nhanh chân chạy vào phòng đóng cửa lại, ngồi co ro trên mặt đất.
Hết chương 168.
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ❤❤❤
Mây: tính ra truyện thể loại này cho chúng ta hiểu được nhiều điều hơn ấy chứ, đừng nuông chiều quá, khắt khe quá hay bỏ bê quá, đã sinh ra đứa nhỏ thì phải có trách nhiệm nuôi nó.
Nuôi ở đây không chỉ về vật chất mà còn là tình yêu là sự quan tâm, chia sẻ và cảm thông nữa.
Chứ đọc mấy tin trên face mà buồn luôn á.
Bản thân editor hiện tại cũng rất xa cách với gia đình, xa cách ở đây không phải về địa lý mà là kiểu giao tiếp thân cận với nhau ý, mình sống trong gia đình của mình nhưng lại không giống gia đình.
Thật sự nếu bây giờ mà hỏi mình có gì nuối tiếc khi rời xa cuộc đời không thì chắc chắn là không luôn.
Dường như không có cái gì làm cho mình thấy đáng giá, cho dù có là ga đình.
Nó giống như cái gì đó lướt qua trong cuộc đời mình thế thôi.
Buồn thật ý nhỉ ????.