Editor: Mây (Sky)
03|08|2022
????????????
~•~•~•~•~•~
CHƯƠNG 203.
Kỳ thật Ngân Liễu có hơi lo lắng về vị biểu tiểu thư kia trong phủ Quốc Công, đó chính là một người đòn xóc hai đầu[1], ngoại trừ mấy người trong viện là của hồi môn đi theo phu nhân thì những người còn lại trong phủ đều bị vẻ bề ngoài của nàng ta lừa gạt.
[1] Hành vi lươn lẹo, lắt léo, hai mặt, trong cùng một lúc, vừa tỏ ra ủng hộ, giúp đỡ bên này, đồng thời lại bí mật, ra vẻ ủng hộ, giúp đỡ bên khác, thường là xúi giục hai bên chống đối lẫn nhau, ví như cái đòn xóc có hai đầu nhọn, đâm bên nào cũng được.
-
Hiện giờ vị biểu tiểu thư kia còn đem sự chú ý đặt trên người tiểu thế tử.
Những người hầu hay thậm chí là lão thái thái đều có thể bị nàng ta lừa, nói chi tiểu thế tử mới có năm tuổi.
Ân Âm xoa xoa lông mày, ký ức của nguyên chủ nhanh chóng truyền vào đầu, thẳng đến khi tiêu hóa hết tất cả trong mắt Ân Âm lại xẹt qua tia lạnh lùng, cô cười nhẹ một tiếng.
Nhớ tới đứa nhỏ nhát gan kia trong lòng Ân Âm vốn đang lạnh lẽo bỗng dưng mềm mại đi vài phần.
Cô đứng dậy, nói: — "Đi đến viện của tiểu thế tử".
Ngân Liễu vui vẻ nhanh nhảu đáp: — "Vâng".
-
Ân Âm mang theo nha hoàn đi vào viện Vân Tùng cũng chính là nơi ở của tiểu thế tử Tô Nguyên Gia.
"Bái kiến phu nhân".
— Người hầu trong viện Vân Tùng nhìn thấy Ân Âm lập tức hành lễ với vẻ mặt kinh ngạc.
Tại sao phu nhân lại ở đây?
Ân Âm bước nhanh vào phòng, nhìn thấy một thân thể nhỏ bé nằm trên giường, gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn, tinh xảo đỏ bừng một mảng.
Cô đưa tay sờ trán đứa nhỏ, nhiệt độ nóng đến mức có thể luộc được quả trứng gà.
"Mẫu thân, mẫu thân..." — Nhóc con nhắm mắt, dường như đang bị vây trong cơn ác mộng nên miệng không ngừng lẩm bẩm gọi mẫu thân.
Ân Âm vội vàng nắm tay cậu bé, nhẹ nhàng dỗ dành bên tai con trai: — "Mẫu thân ở đây, mẫu thân ở đây, Gia Gia đừng sợ sẽ không sao đâu".
Cô lập tức quay đầu lạnh lùng nói: — "Đại phu đâu? Tiểu thế tử đã sốt thành thế này rồi mà".
"Thưa phu nhân, người hầu đã đi mời đại phu rồi, chắc là sắp tới".
— Nha hoàn vội vàng đáp.
Ân Âm cười lạnh: — "Bổn phu nhân nghe đã mời đại phu được nửa canh giờ rồi vậy mà còn chưa tới? Ta còn nghe nói vị biểu tiểu thư kia bị đau đầu chưa tới một khắc đã đến, như thế nào? Vị biểu tiểu thư kia tôn quý hơn nhi tử của ta à? Hay là hôm nay đại phu kia chết rồi!".
Người hầu trong viện lập tức rùng mình khi nghe được lời này.
"Tôn ma ma, bà mang theo người ra ngoài phủ tìm một vị đại phu tới đây, phải nhanh lên".
— Ân Âm phân phó.
"Vâng".
Cô lại phân phó cho Ngân Liễu chuẩn bị rượu và khăn mặt, định làm mát cơ thể cho Tô Nguyên Gia trước, sau đó nhẹ giọng nói: — "Nếu tên Lâm đại phu kia tới lập tức đem hắn đuổi ra ngoài, loại đại phu như vậy phủ Quốc công chúng ta không dung nổi".
"Vâng".
— Ngân Liễu lớn tiếng đáp rồi lặng lẽ nhìn phu nhân, nàng cảm thấy tiểu thư giống như đã quay trở lại lúc trước khi chưa tiến vào phủ Quốc Công, mà bây giờ khi tiểu thư trở thành Quốc Công phu nhân còn khí thế hơn trước kia.
Nàng hy vọng tiểu thư sẽ không thay đổi nữa, không cần phải đa sầu đa cảm và đừng quá quan tâm tới Quốc Công gia.
Ân Âm cũng không biết Ngân Liễu đang suy nghĩ cái gì, lúc này toàn bộ lực chú ý của cô đều đặt ở đứa bé đang nằm trên giường, cô cầm khăn nhúng chút rượu pha loãng rồi lau người cho tiểu hài tử, cố gắng hạ sốt cho cậu bé.
"Đại phu tới rồi".
— Gã sai vặt rất nhanh đã đưa đại phu từ bên ngoài tới.
"Bái kiến Quốc Công phu nhân".
Đai phu chuẩn bị hành lễ đã bị Ân Âm vội vàng gọi dậy: — "Đại phu, thân thể con trai ta trông cậy vào ông".
"Phu nhân yên tâm, lão phu nhất định sẽ tận lực chữa trị".
— Nói xong ông nhanh chóng đi tới bên giường bắt mạch cho Tô Nguyên Gia, đồng thời có một chút nghi hoặc.
Theo lý thuyết thì gia đình như phủ Quốc Công đều có đại phu chuyên môn chữa trị, tại sao lại mời ông tới?
HẾT CHƯƠNG 203.
~•~•~•~•~•~
- truyenwk.com: __S_K_Y_s -
- Fanpage: Bản dịch 0 đồng -
~•~•~•~•~•~
CHƯƠNG 204.
Mặc dù trong lòng có nghi ngờ nhưng đại phu cũng không hỏi.
Bất quá nhìn vẻ mặt vừa rồi của Quốc Công phu nhân hẳn là cực kỳ lo lắng cho vị tiểu thế tử này, xưa nay thứ mà người trong thiên hạ nghe được nhiều nhất chính là tình yêu sâu đậm của Quốc Công gia và Quốc công phu nhân, nghe nói Quốc Công gia rất tuấn mỹ nên đã làm Quốc Công phu nhân hứa hẹn cả đời một đôi, hiện giờ phủ Quốc Công vẫn chưa có thông phòng hay thϊếp thất.
Nữ nhân trong kinh thành đều hâm mộ Quốc Công phu nhân.
Đại phu thu hồi suy nghĩ rồi chú tâm bắt mạch cho tiểu công gia.
"...Thưa phu nhân, tiểu công gia bị cảm lạnh là do có tà hỏa xâm nhập, lão phu sẽ kê cho người sáu phần thuốc, uống xong là khỏe lại.
Đúng rồi, vừa rồi phu nhân đang dùng rượu pha loãng lau người cho tiểu công gia sao?".
Ân Âm gật đầu, nghe đại phu nói thân thể của Tô Nguyên Gia sẽ sớm bình phục cô liền thở phào nhẹ nhõm, nhiệt độ cơ thể của thằng bé cũng dần hạ xuống.
"Phu nhân xử lý khẩn cấp rất tốt".
— Đại Phu khen ngợi cô, lời này là thật tâm thật ý.
"Phiền đại phu mau chóng kê đơn thuốc".
Đúng lúc này bên ngoài truyền đến âm thanh huyên náo, Ngân Liễu đi vào nói: — "Thưa phu nhân, là biểu tiểu thư và Lâm đại phu đến, Tôn ma ma đã sai người ngăn cản".
Ân Âm khẽ cười, giọng điệu chế nhạo: — "Cuối cùng cũng tới rồi, ta còn tưởng rằng nàng ta muốn chờ thêm một chút, không nghĩ tới lại thiếu kiên nhẫn như vậy".
Ân Âm đứng dậy đi ra ngoài, nếu mọi người đều đã đến cô đương nhiên cũng muốn đi gặp vị biểu tiểu thư này một chút.
"Các người đang làm cái gì vậy? Tiểu thư của chúng ta biết tiểu công gia bị bệnh nên mời Lâm đại phu tới, các ngươi thế mà dám ngăn cản không cho chúng ta vào, rốt cuộc ai cho các ngươi lá gan lớn như vậy?".
"Đương nhiên là bổn phu nhân cho".
— Ân Âm từ trong phòng chậm rãi đi ra, cùng lúc đó xung quanh trong chớp mắt cũng yên tĩnh lại, nhất là nha hoàn của Thẩm Thục Miên vừa mới kêu gào cũng im lặng.
"Biểu tẩu thì ra là tẩu tới rồi".
— Một giọng nói vừa mềm mại vừa nũng nịu vang lên.
Ân Âm ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy được vị biểu tiểu thư Thẩm Thục Miên kia.
Thẩm Thục Miên ước chừng mới mười lăm, mười sáu tuổi, mặc một thân váy Lưu Tiên màu vàng nhạt, dáng người thướt tha, da thịt thì trắng nõn, lông mày như núi xanh đẹp đẽ ngoài xa, đôi mắt như dòng suối, nhu tình như nước, nhưng lại là một vị mỹ nhân nhu nhược, cũng có thể dùng một từ khác để hình dung: Tiểu Bạch Hoa, một đóa hoa xinh đẹp với vẻ ngoài trắng tinh khôi nhưng ở bên trong bông hoa đó lại nhuốm màu đen tối, ai mà ngờ được bông hoa trắng như thế mà tự tay mình đẩy Tô Nguyên Gia một cậu bé chỉ mới năm tuổi rơi xuống nước làm cho đứa nhỏ chết đuối.
"Biểu tẩu, Miên nhi nghe nói Nguyên Gia sinh bệnh nên đặc biệt mời đại phu đến, không ngờ lại bị Tôn ma ma cản trở.
Biểu tẩu à sức khỏe của Nguyên Gia quan trọng, xin hãy để Miên nhi dẫn đại phu vào chữa trị cho Nguyên Gia đi".
— vẻ mặt của Trầm Thục Miên sốt ruột như thể thật sự vì Tô Nguyên Gia sinh bệnh mà lo lắng.
Về phần Tôn ma ma là người hầu của Ân Âm, bà ngăn cản đại phu chẳng khác nào là Ân Âm ngăn cản đại phu, ý tứ trong lời nói của Thẩm Thục Miên chính là Ân Âm căn bản làm mẫu thân nhưng lại không để ý tới sống chết của nhi tử, mặc cho đứa trẻ khỏe mạnh như vậy sinh bệnh mà không cho đại phu vào chữa trị.
Ân Âm cong môi cười, nhàn nhạt nói: — "A, nghe qua ý tứ này hình như biểu muội còn sốt ruột hơn người mẫu thân là ta".
Cô nói không chút kiêng dè: — "Ta nghe nói người của viện Vân Tùng sớm đã đi mời đại phu thế nhưng trôi qua một canh giờ tại sao bây giờ mới đến? Chẳng lẽ là tay chân đã già nua không đi được nữa? Nếu như vậy thì phủ Quốc Công của chúng ta cũng không dám làm phiền Lâm đại phu, không bằng Lâm đại phu hãy về nhà dưỡng lão đi".
HẾT CHƯƠNG 204.
~•~•~•~•~•~
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ❤❤❤
~•~•~•~•~•~
Mây (Sky): dạo này xui quá mọi người ạ, bị bệnh rồi hư điện thoại xong rồi tới tháng, khó chịu hết cả người.
Tui sẽ cố gắng chăm chỉ không làm mọi người đợi lâu đâu.
Với lại tui có đọc lại truyện từ đầu, trời ơi lỗi chính tả với lậm QT quá trời luôn, tui sẽ beta lại để cho hoàn chỉnh hơn, cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ.
Yêuuuuu :3