Khi ba mẹ không ở nhà, bà nội thường đánh và véo Trần Tri Tri, còn đe dọa cô bé không được nói với ba, nếu không sẽ bán cô cùng mẹ đi.
Lúc đó, Trần Tri Tri còn nhỏ hơn bây giờ, nghe vậy rất sợ, cũng rất sợ bà nội.
Cô bé luôn không dám nói với Trần Trường Sinh.
Sau này, Trần Trường Sinh tự mình phát hiện các vết thương trên người con gái, phát hiện Trần lão thái thường xuyên tra tấn vợ con mình.
Trần Trường Sinh rất tức giận, hai bên đã xảy ra một trận cãi vã kịch liệt, sau đó anh dọn ra ngoài cùng vợ con.
Khi thấy bà nội cười tiến về phía mình, Trần Tri Tri rất muốn đứng dậy, chạy đến tìm ba, nhưng do những ký ức đau buồn trong quá khứ, cô sợ đến mức cứng đờ người, không thể cử động.
Vì mục đích hôm nay, Trần lão thái miễn cưỡng nở một nụ cười tự cho là hiền từ.
“Tri Tri à, ba con đâu rồi? Hôm nay bà có chuyện rất tốt muốn nói với con và ba con.”
Trần Tri Tri cứng đờ tại chỗ, không thể nói ra lời.
Nếu nhìn kỹ, trong mắt cô bé còn thoáng qua chút sợ hãi.
"Tri Tri à, con biết cô Dương Xuân Hoa ở thôn chúng ta không?" Trần lão thái cười và nói nhiều lời tốt đẹp về Dương Xuân Hoa, ngay sau đó không chờ được nói tiếp: “Bà định nói với ba con để cô ấy làm vợ ba con, làm mẹ con và em con thì thế nào? Có cô Dương ở đây, sau này các con sẽ có người chăm sóc, không ai còn nói các con là những đứa trẻ không có mẹ.
Con yên tâm, cô Dương sẽ đối xử tốt với các con...”
Khi Trần lão thái đang nói, bà không nhận ra đôi mắt Trần Tri Tri dần đỏ lên, đôi tay nhỏ bé cũng từ từ siết chặt thành nắm đấm.
Lúc này, dường như cô bé đã gom đủ dũng khí và can đảm, lớn tiếng phản bác: “Tri Tri và em có mẹ rồi, mẹ sẽ sớm trở về.”
Trần lão thái đang hăng say nói về Dương Xuân Hoa, bị cô bé đột nhiên hét lên như vậy khiến bà giật mình, sau khi hoàn hồn, cả khuôn mặt tối sầm lại.
“Ngươi hét cái gì mà hét, ta là vì tốt cho ngươi.
Ta nói cho ngươi biết, mẹ ngươi không cần các ngươi, sẽ không trở lại, ngươi coi như mẹ đã chết bên ngoài.
Đi, đi nói với ba ngươi rằng ngươi muốn cô Dương làm mẹ ngươi.”
Trần lão thái đẩy Trần Tri Tri về hướng dòng suối nhỏ, bà biết vào giờ này, Trần Trường Sinh sẽ ở đó giặt quần áo.
Thật là chẳng ra gì, đường đường là một một người đàn ông mà lại đi giặt tã cho đứa nhỏ.
"Không đi, Tri Tri không cần mẹ kế." Trần Tri Tri giãy giụa.
Trong lúc giãy giụa, quyển truyện tranh bị rơi xuống đất, vừa vặn bị Trần lão thái dẫm mấy lần.
"Tranh của Tri Tri..." Đôi mắt Trần Tri Tri càng đỏ hơn, đó là quyển truyện tranh ba đã mua cho cô.
Trần lão thái nhìn quyển truyện tranh đó càng thêm giận, ai mà không biết thời buổi này thứ này quý giá như thế nào, vậy mà con trai bà lại bỏ tiền mua thứ này cho con bé vô dụng này.
Không được, phải nghĩ cách nào để lấy thêm tiền từ đứa con trai lớn này.
Trần lão thái dùng chân đá quyển truyện tranh ra xa một chút, rồi túm cổ áo Trần Tri Tri lên: “Ta nói cho ngươi biết, không đi cũng phải đi.”
"Tri Tri không đi, không đi." Trần Tri Tri vẫn giãy giụa, cô ngửa đầu, cắn mạnh vào tay Trần lão thái một cái.
Trần lão thái đau quá, tay lỏng ra, cả người Trần Tri Tri ngã ngồi xuống đất.
"Con bé vô dụng này, đồ sói mắt trắng, dám cắn ta, ta đánh chết ngươi." Nói rồi, bà giơ cao tay lên.
Trần Tri Tri ngẩng đầu, liền thấy bàn tay của Trần lão thái giơ cao lên, cô bé như trở về quá khứ, khi mà cô cũng bị đánh như thế này.
Trần Tri Tri theo phản xạ nhắm mắt lại, co ro đứng dậy.
Ngay khi cô bé chuẩn bị chịu đựng cơn đau…