Đồ ăn của nhà họ Trần là những thứ mà Cẩu Đản rất hiếm khi có cơ hội ăn qua, đặc biệt là thịt, gần như chưa bao giờ có.
Từ khi người kia rời đi, Tôn Ái Mai liền nổi điên, Nguyên Cẩu Đản, khi đó mới ba tuổi, hầu như ăn không đủ no, có khi mấy ngày liền không được ăn một thứ gì, đến nỗi không còn sức lực.
Khi đói lả, cậu thường ra bờ sông, uống nước đến bụng phình ra để cảm thấy no.
Một lần, cậu đã ngất xỉu vì đói trên đường.
Sau đó, người dân ở Hồng Chuyên thôn thường cho cậu một ít đồ ăn, nhưng trong hoàn cảnh gia đình mình không đủ ăn, thì làm sao có thể cho Nguyên Cẩu Đản thêm nhiều?
Nguyên Cẩu Đản rất muốn ăn từng miếng một, thậm chí muốn dùng tay nắm lấy thức ăn và ăn cho thỏa thích.
Nhưng cậu đã cố gắng kiềm chế.
Người phụ nữ kia đối xử với cậu như một con chó, nhưng hôm nay, ít nhất tại nhà họ Trần, cậu không muốn mình như vậy.
Hắn học cách ăn uống như những người khác, từ từ nhai từng miếng.
Sau bữa ăn, Nguyên Cẩu Đản tự nguyện rửa chén.
Ân Âm đồng ý, bởi vì tính cách nhạy cảm và tự ti của Cẩu Đản, việc giúp làm một số việc có thể làm cậu cảm thấy dễ chịu hơn.
Buổi tối, Ân Âm đã tắm cho Trần Tri Tri.
Cô gội đầu cho cô bé, đặt cô bé vào bồn gỗ chứa nước ấm.
Dù là mùa hè nóng bức, Ân Âm cũng không dám tắm cho cô bé bằng nước lạnh.
Trần Tri Tri được Trần Trường Sinh nuôi dưỡng rất tốt, cơ thể trắng trẻo và mập mạp, khác hẳn với hầu hết các đứa trẻ ở Hồng Chuyên thôn.
Trần Tri Tri là một cô bé xinh đẹp, tóc mêmj mại được thoả xuống, trông rất ngoan.
Ân Âm đem nước ấm nhẹ nhàng hắt lên người cô bé, lại lấy khăn lông cọ, ánh mắt nghiêm túc, chuyên chú.
“ Trước tiên mẹ giúp con rửa mặt, con nhắm mắt lại.
”
“Đem cánh tay nâng lên.
”
“……”
Trần Tri Tri nghe lời làm theo, rất là ngoan ngoãn.
Cô bé trộm nhìn người trước mặt, trong phòng, ánh đèn dầu nhu hòa, nhàn nhạt rơi trên người coi, làm người cô phảng phất toát lên một tầng ấm áp.
Mái tóc xuông mềm bán ngày đã bị cô buộc cao thành đuôi ngựa, lộ ra cái trán trắng nõn.
Tri Trị biết, mẹ rất đẹp.
Kỳ thật, Trần Tri Tri muốn nói, cô bé có thể tự mình tắm rửa.
Phía trước, trước khi ba ba đưa cô đi nhà hàng xóm bên cạnh, nhờ bà hàng xóm giúp cô bé khi tắm, cô đã nói qua.
Nhưng ba ba không đồng ý.
Trần Tri Tri không nghĩ làm ba ba lo lắng, cũng không nghĩ tạo phiền toái cho ba ba, chỉ có thể bỏ qua.
Buổi tối hôm nay, cô bé thực sự muốn mẹ tắm cho mình.
Sau nửa năm, mẹ cuối cùng đã trở lại và nhẹ nhàng tắm cho cô.
Trần Tri Tri rất vui mừng.
Sau khi tắm xong cho Trần Tri Tri, Ân Âm lau khô tóc cho cô bé, rồi đưa cô về phòng ngủ.
Rời khỏi phòng Trần Tri Tri, Ân Âm thấy Trần Trường Sinh ở phòng của Nguyên Cẩu Đản.
Nguyên Cẩu Đản dường như vừa mới ngủ, cuộn tròn trong một tư thế không an toàn, cơ thể gầy gò như tôm.
Ân Âm cảm thấy một nỗi đau nhói trong lòng.
---
Thời gian trôi qua, bóng đêm yên tĩnh bao trùm.
Trần Trường Sinh đóng cửa lớn, đứng ở phòng khách, đi qua đi lại, nhiều lần định vào phòng nhưng lại rụt chân lại.
Anh nhìn vào bóng dáng mảnh mai dưới ánh đèn dầu trong phòng, nhưng khi bóng dáng đó di chuyển, anh lại cảm thấy sợ hãi, ánh mắt vội vàng quay đi.
Trong phòng, con trai nhỏ đã ngủ ở giường nhỏ bên cạnh, đắp một chiếc chăn nhỏ.