Lúc ấy, anh thật sự khó thở, nghĩ muốn cầm thư hỏi Ân Âm.
Nhưng anh do dự.
Lúc sau lại là sợ hãi và lo lắng.
Sau một năm theo đuổi, và năm năm hôn nhân, Trần Trường Sinh rõ ràng thấy rằng tình cảm của Ân Âm dành cho anh không sâu đậm như tình cảm của anh dành cho cô.
Anh sợ cô sẽ rời đi.
Anh sợ rằng không giữ được cô.
Một người nếu thực sự muốn rời đi, thì giữ lại cũng vô dụng, dù có ở lại, tâm hồn cũng không còn.
Trần Trường Sinh không dám phá vỡ, càng như vậy anh trong lòng càng hoảng loạn và sợ hãi.
Giống như đang chờ đợi kết án của mình.
Sau đó, khi Ân Âm sinh ra cậu con trai, Trần Trường Sinh rất vui mừng, hy vọng rằng đứa bé sẽ làm Ân Âm ở lại.
Nhưng điều đó không xảy ra.
Sau khi cô ở cữ một tháng, cô đưa ra yêu cầu đi thăm người thân.
Ngay lúc đó, Trần Trường Sinh cảm thấy như đã đến hồi kết.
Trần Trường Sinh đã đấu tranh rất nhiều lần giữa việc từ chối và chấp nhận, cuối cùng chọn cách đồng ý.
Anh tự đặt cược cho mình.
Anh để cô đi.
Anh cược rằng cô sẽ trở về.
Nếu anh thua, anh sẽ nuôi dưỡng hai đứa trẻ suốt đời.
Nếu anh thắng, anh sẽ không bao giờ buông bỏ cô, dù cho cô không yêu anh, dù cô có thể có tình cảm với người khác.
Anh không bận tâm, chỉ cần cô ở lại.
Sau nửa năm chờ đợi, những thanh niên trí thức từ Hồng Chuyên thôn và các thôn khác trở về thành phố đều nói với Trần Trường Sinh rằng Ân Âm sẽ không trở về nữa, và anh cũng dần tuyệt vọng.
Nhưng cô đã trở lại.
Trần Trường Sinh vừa sợ hãi vừa vui mừng, không biết phải làm sao, nhưng anh nói với chính mình, dù cô đã xảy ra chuyện gì, anh không quan tâm, cô đã trở về là đủ rồi.
Nhưng thực tế, Trần Trường Sinh không hoàn toàn không để tâm đến việc Ân Âm rời đi nửa năm, anh chỉ sợ, sợ rằng nếu tiếp tục, cái gia đình giả tạo sẽ bị vỡ vụn.
Khi đối mặt với Ân Âm người phụ nữ mình yêu, anh cảm thấy mình trở nên hèn mọn.
“Ngủ đi.” Trần Trường Sinh xoay người, đau khổ nhắm mắt lại.
Anh thật lòng cầu xin Ân Âm đừng bỏ rơi mình.
Ân Âm im lặng một lúc, cuối cùng cũng nói ra sự thật về Lục Bân, nói ra không phải hoàn toàn đúng, nhưng cũng có bảy, tám phần là thật.
Cô và Lục Bân là bạn học cấp ba là thật, cô thích Lục Bân là thật, và lần này đi tìm Lục Bân cũng là thật.
Điều duy nhất cô không nói cho Trần Trường Sinh là nguyên chủ đã xem Trần Trường Sinh như thế thân của Lục Bân.
Điều này thực sự quá đau đớn, hơn nữa Ân Âm cảm thấy, Trần Trường Sinh còn ưu tú hơn Lục Bân rất nhiều.
Cô cảm thấy điều này chỉ có nguyên chủ biết.
Ân Âm quyết định giữ bí mật này mãi mãi trong lòng.
“…… Em nghĩ rằng em thích Lục Bân, nghĩ rằng em có thể từ bỏ anh và con, nhưng sau đó mới nhận ra, em không thể từ bỏ.
Sau bao năm sống cùng nhau, em đã vô tình yêu anh, vì vậy em đã trở về.
Trường Sinh, nếu anh giận em, em có thể hiểu, nhưng xin hãy cho em một cơ hội, em……”
Chưa kịp nói xong, Ân Âm đã bị Trần Trường Sinh xoay người và ngăn chặn, không thể nói thêm gì nữa.
Nười đàn ông nằm trên người cô, mặt chôn vào cổ cô, thân thể hơi run rẩy.
Âm thanh vốn lạnh lẽo như nước suối, giờ mang theo chút khóc nức nở: “Âm Âm, em biết trở về.
Em thực sự đã trở về.”
Ân Âm cúi mắt, lặng lẽ nói: “Thực xin lỗi……”
Người đàn ông nằm trên người cô, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, nhỏ giọt lên cổ Ân Âm, từng giọt, như thể thấm vào trong lòng cô.
“Trường Sinh……”