"Santa, ta không đẹp sao?"
Câu hỏi đột ngột này khiến con mèo đen đang gặm cá phải đứng hình. Mèo nhỏ nhìn Khúc Dạ chăm chú, sau lại lắc đầu, thật lòng đáp.
"So với dung nhan của chủ nhân, tiên tử ở Thần giới cũng chẳng đáng nhắc đến."
Khúc Dạ nghe xong lại trầm ngâm, không khỏi thở dài đầy thất vọng: "Vậy sao tên ngốc kia lại không đè ta xuống mà mây mưa một trận chứ?"
Santa: "..." - Ngài đang phiền lòng vì cái này ư?
"Chẳng lẽ thận hư rồi?" - Khúc Dạ nhấp môi, phiền não trước vấn đề dục cầu bất mãn của bản thân.
Santa cũng nằm xuống bên cạnh Khúc Dạ, nó cũng suy tư không kém. Nó chưa từng thấy một Khúc Dạ đau đầu vì nhục dục. Khúc Dạ được sinh ra từ oán niệm của ngàn quỷ, đương nhiên sẽ có thất tình lục dục nhưng từ trước đến giờ, nó chưa từng thấy ai xứng đáng để cậu phải hạ mình dưới thân người đó. Và đương nhiên với kiêu ngạo, tùy hứng kia của chủ nhân, đám nhân loại ngu xuẩn muốn phát tiết dục vọng với chủ nhân là điều có thể sao? Mơ đi!
Cơ mà tên Lý Chính này có vẻ thú vị đấy. Chống lại được sự quyến rũ của chủ nhân luôn chứ.
"Đang nghĩ gì đấy?"
Đang miên man trong dòng suy nghĩ, Khúc Dạ chẳng biết Lý Chính đã tắm xong lúc nào, đang đứng nhìn cậu bằng ánh mắt nghi hoặc. Cơ thể cao lớn, mỗi thớ cơ đều vững vàng tinh tế chứ không bị quá thô, còn có những giọt nước còn vương đọng lại trên cơ thể hoàn mỹ ấy.
Khúc Dạ phồng má, không nói không rằng dang hai tay ra, muốn bế.
Lý Chính nhướng mày, trong chốc lát liền hiểu ý bé cưng, nhẹ nhàng bế cậu lên. Khi đôi tay to lớn và chai sạn vuốt ve eo Khúc Dạ như một thói quen, cậu liền thấy thỏa mãn một cách ngốc nghếch. Song song với đó, Lý Chính cũng cảm thấy thỏa mãn không kém, nhóc con hắn nuôi chưa đầy hai tháng đã có tí thịt rồi.
Khúc Dạ bị xoa xoa đến nóng bừng cả mặt, theo thói quen lần mò lên môi Lý Chính mà gặm cắn để xả cơn giận. Không ăn được thì nhắm nháp cho đỡ thèm!
Hứ!
Lý Chính cũng bế bé con ngồi xuống giường, tùy ý để cậu làm loạn.
Đến khi nụ hôn loạn tình chấm dứt, cả người bé con của hắn cũng hoàn toàn động tình.
"Anh thật không muốn em?" - Cậu quắp hai quanh hông hắn, thanh âm ma mị tựa như hồ ly đòi mạng không ngừng phả ra hơi nóng quanh vành tai hắn.
Lý Chính âm thầm thở dài. Hắn cũng đâu có muốn nhịn chứ, chỉ là dù hắn có cầm thú cỡ nào cũng đâu thể ăn đứa nhỏ chưa đủ tuổi chứ?
Lý Chính không đáp, hắn đưa tay bóp lây bờ mông căng tròn của Khúc Dạ, đánh nhẹ lên một cái rồi lại tiếp tục xoa bóp khiến cho Khúc Dạ phải nằm rạp xuống ngực hắn.
"Thân thể chỗ nào cũng gầy, chỉ có mông lại căng mẩy, to đủ thế này, thật kỳ lạ."
Lý Chính vừa nói vừa len lỏi qua kẽ quần tiếng đến miệng huyệt nhỏ đang mấp máy kháng nghị. Vuốt ve đôi chút, rồi lại thích thú dùng ngón tay của mình đút cho cái "miệng" đang đói ấy.
"Ưm... Đừng... Em đau quá..."
Lý Chính hôn lên cái cổ xinh đẹp còn quấn băng, cắn nhẹ một cái khiến cho làn da trắng mỏng ngay lập tức để lại dấu.
"Cái miệng nhỏ của em chẳng phải đang rất nhiệt tình sao?"
Nhìn đi, dịch ruột non không ngừng tiết ra, chẳng mấy chốc sự khô khốc đã biến mất nhường chỗ cho sự ướt át của tình dục.
"Em đúng là có thiên phú." . 𝒯гờ 𝓊𝙢 𝘁г𝓊𝙢 h𝓊yền 𝘁гù𝙢 _ 𝘁г𝓊 𝙢𝘁г𝓊y𝒆n.VN _
Lý Chính nhanh chóng đổi chỗ, đặt bé cưng đã động tình đến đỏ mặt xuống dưới thân, ngón tay linh hoạt cũng chẳng ngừng ra vào, gãi lên vách thịt non bên trong hậu huyệt khiến Khúc Dạ phát ra tiếng rên ngọt ngào chết người.
Lý Chính cúi xuống, hôn lên mắt cậu, rồi dần dần di chuyển xuống dưới cổ và cuối cùng dừng lại ở hai hạt châu hồng nhạt ở ngực của bé cưng. Hé môi ngậm lấy khiến cho cả người Khúc Dạ cong lên vì khoái cảm đột ngột kéo đến.
Trước tiên là ngậm, mút cho nó ướt một chút rồi lại nhẹ nhàng cắn lên khiến bé con cảm nhận khoái cảm cực điểm.
Đến khi bé cưng giải phóng đợt tinh dịch lần đầu, Lý Chính mới chậm rãi dừng lại. Từ trên cao nhìn xuống, thấy được bộ dạng động tình sắc xuân, toàn thân nhuốm hồng, đôi mắt mờ đi vì nước mắt, ngay cả cái "miệng" nhỏ tạm thời vẫn chưa khép lại được.
Mắt Lý Chính tối sầm lại, đặt một chân của cậu lên vai mình. Tháo chiếc khăn đang quấn quanh hông ra, nhẹ nhàng cọ xát dương v*t của mình lên đùi cậu, lâu lâu còn cố ý trượt xuống cửa huyệt đang mấp máy đáng yêu kia.
So với dương v*t nhỏ nhắn, tinh tế của Khúc Dạ thì quả thật cậu nhỏ của Lý Chính chính là quái vật. Không những to, còn gân guốc tím đậm khiến Khúc Dạ theo bản năng cảm thấy sợ hãi nhưng lại có chút gì đó mong chờ.
Không chỉ mong chờ nhục dục, còn mong chờ người này có thể khuất phục mình. Trước đây, người say mê cậu mà khiến bản thân lạc lối không ít, nhưng mà cậu lại hoàn toàn không có cảm xúc gì.
Chỉ có người này, người này giống cậu, không phải bị kéo từ ánh sáng xuống mà là đẫm mình trong bóng tối từ đầu. Hắn mê hoặc, hắn âm trầm nhưng lại hiểu cậu hơn bất cứ ai.
Và hắn cũng biết, cậu muốn hắn.