Xuyên Nhanh Trở Thành Vai Ác Yêu Nghiệt

"Hiểu không?"

Sau khi bị Lý Chính chỉ bảo, Khúc Dạ bỗng nhiên ngộ ra lý do gì mà nguyên chủ dù chết cũng không tin rằng đây là người mà mình yêu thầm rồi.

Theo như thông tin Khúc Dạ có được từ nguyên chủ, Lý Chính là người cũng giống như tên, lý trí và chính nghĩa. Nếu không thì cũng chẳng rảnh hơi cứu cậu ấy một mạng để rồi gieo vào lòng người ta một mầm non tình cảm sâu sắc và ngày một càng lớn hơn chứ.

Khúc Dạ chăm chú nhìn Lý Chính, sau lại nở nụ cười ngọt ngào: "Hiểu rồi, anh thật giỏi quá."

"Máu dù có lau sạch thì dưới máy soi cũng sẽ phát hiện ra dấu vết, nhất định phải dùng dung dịch chuyên tẩy nghe không?"

Lý Chính như một người đàn anh đang giảng bài và an ủi thiếu niên, nếu như không phải nội dung liên quan đến mạng người cùng một hồi mưu sát thì quả thật khung cảnh này rất bình yên.

Khúc Dạ gật đầu thật mạnh, ánh mắt trong veo tràn ngập sự hâm mộ.

Lúc này Lý Chính mới xoa đầu Khúc Dạ: "Ngoan lắm."

Đầu hắn bất chợt lại đau một chút. Những khung cảnh cùng âm thanh của thiếu niên hiện hữu trong giấc mơ xa xôi lại lần nữa thoáng ngang qua. Đôi bàn tay hằn đầy vết chai đã nhuốm không ít máu tanh lại bất giác run nhẹ, dường như có thứ gì đó đang cố gắng trổi dậy bên trong hắn, nó muốn giành quyền kiểm soát cơ thể khiến Lý Chính vô tình cũng phải nhíu mày.

"Anh... Anh sao thế?" - Khúc Dạ chạm nhẹ vào khuỷnh tay của hắn, nhỏ giọng hỏi.

Lý Chính lắc đầu, xoa xoa mi tâm sau lại vuốt ve khuôn mặt yêu nghiệt tràn ngập hơi thở u ám của thiếu niên: "Tạm thời chuyển đến nhà tôi, tôi sẽ thay họ 'giám sát' cậu."

Dường như do hai người đều có chung bản chất và tần số như nhau nên Khúc Dạ không hề thấy phản cảm với việc người đàn ông này đang xoa mặt mình, thậm chí cậu còn cảm thấy rất thoải mái.

Được rồi, Khúc Dạ công nhận là lần này mình nhầm rồi. Thiên sứ chính nghĩa gì chứ, rõ ràng anh ta còn vượt xa những ác nhân mà cậu từng gặp.

"Được rồi, ngồi lâu thế sẽ mệt lắm, nhanh về giường nghỉ đi." - Hắn xoa đầu cậu, nhẹ giọng bảo.

Khúc Dạ híp mắt, có chút chần chừ nhưng rồi cũng ngoan ngoãn trở về giường bệnh, theo đó chính là đôi mắt lưu luyến không rời đối với Lý Chính. Được rồi, cậu công nhận là tên này khác biệt, có phần thú vị gấp nhiều lần so với đám chính nhân quân tử trước kia cậu gặp.

Thật muốn mang hắn theo quá.

Vốn đang dịu dàng nhìn thiếu niên nhưng khi mắt thấy tin nhắn của đội trưởng Bân Bân, Lý Chính ngay lập tức trở nên thâm trầm. Hắn xoa xoa các đốt ngón tay, sự vô vị khi làm cảnh sát suốt mấy năm nay rốt cuộc cũng vơi bớt.

Thật ra làm cảnh sát cũng không tồi, biết hướng đi lẫn cách thức điều tra quả nhiên là một lợi thế.

"Ngủ ngon."

Lý Chính vuốt tóc Khúc Dạ một chút, để lại lời chúc rồi thong dong rời đi. Đứa nhỏ này diễn rất tốt nhưng hắn vẫn cần tìm thêm một số "chứng cứ" nếu muốn đường đường chính chính đem cậu về nhà.

Căn phòng dần nhuốm màu đen của bóng tối, thiên sứ vốn đang ngủ say lại bất chợt tỉnh lại. Cậu lặng lẽ dõi theo bóng dáng của người đàn ông thông qua cửa sổ, đôi mắt hoa đào khẽ khép lại tràn đầy ý vị sâu xa.

"Santa."

[Chủ nhân có điều gì muốn hỏi sao?]

Từ giữa khoảng không, một chú mèo tam thể dần dần bước ra, nó ngơ ngác nhìn người đã gọi mình. Cũng không thể trách nó được, từ ngày nó và chủ nhân ký kết khế ước với nhau, chủ nhân hoàn toàn ngó lơ nó. Chưa từng có thứ gì cản bước được Khúc Dạ nên nó hoàn toàn nhàn rỗi, cứ ăn cá rồi ngủ qua ngày là được.

Khúc Dạ không để tâm đến sự bối rối của nó, vào thẳng vấn đề: "Minh giới có vị nào đang lịch kiếp không?"

Quay đầu tra một lúc lâu, Santa khẽ lắc đầu.

[Không có thưa chủ nhân.]

"Vậy à."

Với tính tình lạnh nhạt gần như mất nhân tính, có đánh chết Khúc Dạ cũng không tin hắn đến từ Thần giới của đám đạo mạo đâu. Nếu như không phải vị nào đang lịch kiếp thì chỉ còn trường hợp đây là linh hồn phân liệt thôi.

"Chuẩn bị đi, hoàn thành nhiệm vụ ở thế giới này xong, ta sẽ mang một người theo."

Lâu lắm rồi mới gặp một người chung sở thích, Khúc Dạ đương nhiên sẽ không bỏ qua dễ dàng. Cậu quyết định sẽ mang người này theo, dù điều đó là trái với lẽ thường và chống đối lại quy luật tự nhiên của thiên đạo.

[Nhưng... Chủ nhân, nếu bọn họ biết, ngài sẽ bị trừng...]

"Tuân theo ý của thiên đạo là do ta ngại phiền phức nhưng không đồng nghĩa bọn chúng có quyền ràng buộc ta, nếu ta muốn thì dù tất cả trăm vị tiên ma trên dưới có đến cũng không cản được."

Santa cúi đầu, tai mèo khẽ động chốc lát rồi cúi thấp người.

Nó lại quên mất, chủ nhân của nó là kẻ đứng đầu trên hàng vạn linh hồn ác nhân và oán niệm, được sinh ra từ bóng tối, từ hố quỷ khí ngút trời trèo lên, là kẻ được sinh ra để đối nghịch với tam giới.

Kẻ nào có thể ràng buộc được ngài?

[Tuân lệnh chủ nhân.]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui