Xuyên Nhanh Trở Về Ta Thành Ảnh Đế


"Tiểu tử này, nữ nhân của lão tử mày cũng dám nhòm ngó, mày con mẹ nó biết lão tử là ai không, hả?"

Yến Đăng chỉ cảm thấy chính mình giống như bị một chân đá bay, phía sau lưng đụng phải bức tường cứng rắn, dịch dạ dày quay cuồng như muốn phun trào, cảm giác bỏng rát từ cổ họng xông lên khiến hắn nhịn không được nôn khan.

Hắn ngẩng đầu, lấy lại bình tĩnh, chỉ thấy hiện tại hắn đang ở trong một con hẻm nhỏ tối tắm, dưới ánh đèn mờ nhạt, hắn nhìn thấy mấy thiếu niên dáng vẻ bất lương đang đứng, ở vị trí trung tâm có một thiếu niên tóc xoăn nhuộm xanh lam, cánh tay đầy hình xăm.

Thiếu niên tóc xanh lam trong tay cầm một ống thép đen tuyền, đang hung tợn trừng mắt nhìn hắn, trên khuôn mặt non nớt hiện tại tràn đầy hung lệ và tàn bạo không hợp tuổi tác.

"Lên, mấy đứa mày đè nó lại, tao sẽ hủy đi khuôn mặt đẹp này của nó, xem nó về sau còn dám câu tam đáp tứ* không!"

*Câu tam đáp tứ: Chỉ người lố lăng, không đàng hoàng , không đứng đắn, thường chỉ những người đi câu dẫn người khác.

Ban đêm, trong hẻm nhỏ, tóc xanh lam, ống thép.

Nguyên lai 026 đưa hắn trở về thời điểm này sao? Ký ức bị thời gian ăn mòn chậm rãi trở về, tro bụi dần bay đi khiến những chuyện của kiếp trước trở nên đặc biệt rõ ràng giống như vừa mới phát sinh ngày hôm qua.

Yến Đăng lau vết máu trên khóe miệng, đỡ cột đèn đứng lên, hắn khẽ cười nói: "Bọn mày nhao nhao cái gì, chậc, tạo gọi mày là tóc xanh nhé.

Tóc xanh, tao kiến nghị mày mau ném thứ đang cầm trong tay đi, sau đó đem ví tiền, di động của mày và cả của đàn em mày nữa, đều đưa ra đây, tao có thể niệm tình mày bị lừa dối, tha cho mày."

Tóc xanh vốn đang cầm ống thép đi về phía này chợt ngây ngẩn cả cười, hắn rất muốn nói mày đang lải nhải cái quỷ gì, chỉ là, lời mới tới miệng lại theo bản năng mà nuốt vào trong bụng.

Vì, vì cái gì nhỉ? Ở nháy mắt đó, hắn thế nhưng cảm thấy tiểu nhược kê* này giống như đã thay đổi thành một người khác.

*Nhược kê: Gà yếu, gà bệnh, ý chỉ người yếu đuối không có lực phản kháng.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, thiếu niên đứng dựa vào cột đèn đường, rõ ràng vẫn là dáng vẻ gầy đến nỗi trơ cả xương, mặt mũi bần dập, thế nhưng, đôi mắt xinh đẹp kia lại lộ ra ý cười ôn hòa, không có hài hước, cũng không phải mạnh miệng, chính là thản nhiên mà nói những lời uy hiếp.

"Bộ dáng làm ra vẻ này, tao cho 0 điểm! Mày cho rằng hiện tại vẫn còn ở trong trường à, sẽ có các giáo viên đến che trở cho mày? Phi, dám động đến chị dâu của bọn tao, muốn một chân một tay của mày là còn nhẹ!"

"Ha ha ha ha, giáo thảo của chúng ta bị đánh choáng váng rồi hả, còn nói muốn tha cho chúng ta."

"Lão đại, miệng của tiểu tử này quá bẩn, em thấy chúng ta cứ làm theo lời của kẻ kia đi, đem một tay một chân của hắn đánh gãy, nếu không chúng ta cũng không nuốt trôi được việc này.

Tóc xanh vốn đang bị trấn trụ lại được đám anh em kích thích, nhiệt huyết nháy mắt tăng vọt: Đúng vậy, tiểu tử này chính là một học sinh, gầy giống như dân chạy nạn, sức lực có lẽ chỉ bằng một con đàn bà, mình sợ cái lông gì?

"Thôi, lời dễ nghe không khuyên được quỷ tìm chết." Yến Đăng nhìn sắc mặt đỏ lên của tóc xanh, duỗi tay cầm một cây chổi thoạt nhìn sạch sẽ ở bên cạnh thùng rác, ước lượng một chút, cái này không tệ, tốt hơn đồ vật sắc nhọn, cầm thứ này cũng không sợ đánh mấy thiếu niên đối diện tàn phế.

"Ha ha ha ha, bọn mày nhìn xem nó đang cầm cái gì?"

"Mau ghi hình, này mẹ nó, tao phải quay video, nửa năm sau mở ra nhìn cũng bị chọc cho cười chết."

"Ta a! Ai ui má ơi."

"A a a a đừng, đau, ô."

"Ai u ai u, a a a "

"Mày, mày đừng tới đây, mày lại qua đây, tao sẽ báo a! Đừng ô, đau."

Một lát sau, các thiếu niên vừa rồi còn dương oai diễu võ, lúc này lại rên rỉ nức nở, ôm nhau run bần bật.

Ở trung tâm của trận chiến, tóc xanh lam là thê thảm nhất, trên mặt tất cả đều xanh tím sưng to một mảnh, nhiều chỗ còn có vết máu, quỳ ghé ở bên cạnh thùng rác, hai tay ôm cái mông đã sưng to, khóc cũng không dám khóc lớn.

Bởi vì đại ma vương này vừa mới nhíu mày, nói một câu quá phiền phức, sau đó đánh càng tàn nhẫn, càng đánh càng đau.

Đã nói đi bắt nạt thiếu niên ốm yếu trút giận đâu? Vì cái gì trong nhát mắt, phong cách liền thay đổi, thiếu niên văn nhược hóa thành cao thủ công phu, cầm một cái chổi có thể đánh như mây trôi nước chảy, vô cùng nhẹ nhàng đem toàn bộ bọn họ đánh bạo.

"Nguyên lai thân thể mình hiện tại lại kém như vậy?"

Yến Đăng lắc lắc cánh tay có chút nhức mỏi, trong lòng thầm nghĩ 026 không phải đã nói giúp hắn cường hóa thân thể rồi sao, như thế nào mà hắn chỉ đánh một đám yếu gà, cư nhiên còn phí nhiều thời gian như vậy.

Chẳng qua khi nghe được tiếng bụng mình kêu vang, liền cảm thấy đây cũng là chuyện bình thường, Thời gian này chính mình mới vừa đem tiền dành dụm trong nhà làm tang sự cho cha nuôi, mang theo tự tôn mãnh liệt của thiếu niên nên không muốn xin giúp đỡ của người khác, hắn giống như đã ba bốn ngày không ăn được cái gì ra hồn, hoàn toàn chống đối bằng việc uống nước mát.

"Cậu đứng dậy giúp tôi đi mua một ít đồ ăn." Yến Đăng tìm nửa ngày, rốt cuộc tìm dược một thiếu niên không bị đánh vào mặt, rất là ôn hòa cười nói với đối phương.

Dưới ánh mắt ngập tràn chờ mong của Yến Đăng, thiếu niên vừa bị điểm danh đột nhiên cảm thấy thụ sủng nhược kinh, đau đớn trên người giống như được hóa giải, vội đứng lên, hận không thể đem đầu cúi xuống mặt đất: "Được, được, đại ca ngài muốn ăn gì? Có muốn ăn nướng BBQ không, bên kia đường có một quán cánh gà nướng ăn rất ngon!" Nói xong còn nhịn không được mà nuốt một ngụm nước miếng.

"Tôi nhịn đói lâu, mua hai cái bánh mì và một chai nước khoáng là được."

Oa, người này lớn lên thật đẹp mắt, trong ánh mắt giống như có vô số ngôi sao sáng lấp lánh, tiếng nói cũng siêu dễ nghe, trách không được chị dâu lại muốn thông đồng với hắn.

Thiếu Niên mơ hồ mà cười ngây ngô, đi được mấy bước đã vội chạy như bay, Yến Đăng đang rất đói, hắn phải nhanh chóng mua đồ trở về.

Yến Đăng ném cây chổi đã biến hình trong tay xuống, đi về phía tóc xanh, nếu hắn nhớ không nhầm, tiểu tử này biết hút thuốc, hắn hiện tại đã đói đến hoa mắt, vị chua không ngừng trào lên từ cổ họng, cảm giác rất khó chịu, hắn muốn hút một điếu thuốc để giảm bớt.

Nhìn Yến Đăng đi về phía mình, tóc xanh giống như thiếu nữ nhà lành bị cường bạo, nức nở ôm chặt thân thể, cầu xin nói: "Mày, đừng, không cần qua đây, tao sai rồi, mày hả?"

Yến Đăng lấy hộp thuốc của hắn, bật lửa, thật sâu hút một ngụm thuốc, cảm thụ được nicotin vọt vàng khiến đại não choáng váng, rất thoải mái mà thở dài một hơi.

Rồi sau đó mới hát hiện hai mắt trừng lớn của tóc xanh, bộ dáng khóc như hoa lê dính hạt mưa, nhịn không được có chút buồn cười.

"Nhìn tôi làm gì?"

Thiếu niên nửa ngồi xổm ở ven tường, khi nói chuyện, sương khói từ môi răng lượn lờ bay ra, bởi vì vận động kịch liệt, tóc mái hơi ướt mồ hôi, có chút hỗn độn rũ ở trước trán.

Đôi mắt tú mỹ như ẩn như hiện sau tóc, ánh đèn vàng nhạt dừng ở làn da trắng sứ, ngón tay mảnh dài khẽ đung đưa vẩy đi tàn thuốc, cùng với hầu kết hơi hơi rung động khi nói chuyện, tất thảy tạo nên hình ảnh đánh sâu vào thị giác.

Tóc xanh có chút hoảng hốt, so với Yến Đăng, Lâm Vũ Phỉ có vẻ kém rất xa.

Trách không được người này đối với Lâm Vũ Phỉ không vừa mắt, nếu hắn lớn lên đẹp trai thế, hắn cũng chướng mắt Lâm Vũ Phỉ.

Đang suy nghĩ, tóc xanh đã bị tiếng ho khan đè thấp của Yến Đăng làm bừng tỉnh, hắn nhịn không được muốn cho mình một cái bạt tai để tỉnh táo lại.

Hắn đang nghĩ cái quỷ gì, Lâm Vũ Phỉ chính là bạn gái mày, người trước mắt chính là kẻ câu dẫn bạn gái mày, mày con mẹ nó tới cửa trả thù không thành còn bị đánh ngược một trận, mặt mũi bị dẫm dưới lòng bàn chân nghiền thành bột phấn, mày không cảm thấy mất mặt sao? Không cảm thấy hận sao?

Chỉ là, hắn thật sự rất dễ nhìn, hận không nổi π-π.

Yến Đăng là lão yêu quái trải qua vô số thế giới, tiểu tử tóc xanh này chỉ là một đứa nhóc còn chưa trưởng thành, trong lòng nghĩ gì đều lộ ra trên mặt, hắn vừa nhìn đã hiểu.

Hắn nhịn không được muốn cười, nói thật, mau xuyên gần ngàn năm, hắn đối với diện mạo nguyên bản của chính mình đã quên gần như không nhớ gì, không nghĩ tới sau khi trở về liền có người dùng phương thức này để nói cho hắn, ngươi lớn lên rất đẹp.

"Về sau cậu cũng đừng nghe gió thành mưa nữa, Lâm Vũ Phỉ sớm đã cùng Chử Hướng Phi ở bên nhau, lần này cậu tới gây sự, cũng là do Chử Hướng Phi đứng phía sau sai sử Lâm Vũ Phỉ, chính là vì muốn một hòn đá ném hai con chim." Hồi ức một chút những chuyện đời trước, nhìn khuôn mặt non nớt của tóc xanh, Yến Đăng vẫn hơi mềm lòng.

Thôi, đời trước cậu bị người ta xúi giục mới tìm đến tôi, trong lúc hỗn loạn cậu hủy hoại mặt tôi, mà tôi cũng vô ý chọc mù mắt cậu, từ đó ác mộng cuộc đời tôi bắt đầu, nói trắng ra, đều là quân cờ trong kế hoạch của người khác mà thôi.

Đời này đường ai nấy đi, hy vọng từ nay về sau cậu có thể thông minh một chút, đừng vì người không liên quan mà phí hoài bản thân.

"Cái gì?!"

Tóc xanh kinh ngạc!

Hắn biết Chử Hướng Phi, đó là con trai của cấp dưới của ba hắn, cũng là con nhà người ta trong miệng ba mẹ hắn, trước khi Lâm Vũ Phỉ tỏ ra thầm mến Yến Đăng, trong mười mấy năm này, kẻ khiến tóc xanh hận nhất là Chử Hướng Phi.

Cái gì mà học tập tốt, lớn lên đẹp, nghe lời hiếu thuận thông minh, cái gì cũng có thể làm blah blah, trước khi lên cấp 3, mỗi lần trong lúc giáo huấn tóc xanh vì thành tích thi cử, cha già đều sẽ nhắc đến Chử Hướng Phi, đem hai người ra so sánh, hắn không hận cũng không được.

Mãi cho đến khi lên cấp 3, Yến Đăng xuất hiện, vô luận là thành tích học tập hay là diện mạo, tất thảy đều đè bẹp Chử Hướng Phi, việc này khiến tóc xanh vui vẻ rất lâu, mỗi lần khi chịu khổ từ chỗ cha già trở về, hắn sẽ đối với Chử Hướng Phi chửi mắng, nói hắn chỉ là ngàn năm đứng thứ 2.

Nếu không phải Lâm Vũ Phỉ nói nàng ta thích Yến Đăng, nói muốn chia tay với hắn, hắn đối với bị học bá luôn đè ép Chử Hướng Phi này vẫn rất có thiện cảm.

Thanh mai trúc mã từ nhỏ Lâm Vũ Phỉ cùng nam sinh mà hắn ghét nhất vụng trộm với nhau? Còn thiết kế làm hắn đi đánh Yến Đăng?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui