Tống Triều Từ vĩnh viễn không quên được ký ức của ngày hôm đó.
Xe lăn trỏng trơ trên đất, quải trượng bị vứt sang một bên. Người con gái nằm lặng yên ở đấy, máu tràn ra dưới thân như một đóa hoa nở rộ đỏ thắm.
Minibus đột nhiên phát nổ, mảnh vụng bắn tung tóe khắp nơi.
Đó là một buổi chiều vô cùng hỗn loạn.
Anh đần độn nhào qua ôm cô, thân thể lạnh toát như chiếc lá khô vừa bị gió mùa thu thổi qua, run rẩy đến lợi hại.
Tài xế gây chuyện bị cảnh sát bắt đi, không ngừng thanh minh.
"Không phải tôi làm, không phải tôi, là chính cô ta xui khiến tôi lái xe đâm vào! Là sự thật, trên xe có camera hành trình, các người có thể thấy cô ta đã nói với tôi như thế! Tôi không biết tại sao lại như vậy, đột nhiên không thể khống chế thân thể.. Tôi vốn không muốn giết chết cô ta, chỉ muốn hù dọa mà thôi, chỉ định đem cô ta trói lại đùa giỡn một chút.."
Thế nhưng, không có ai nghe những lời giảo biện này.
Bên ngoài vụ tai nạn, mọi người chỉ vào hiện trường vụ án khe khẽ nói nhỏ.
"Thật là đáng thương.."
"Nghe nói là vì cứu vị hôn phu của cô ấy, nên mới bị xe đâm chết."
"Một người chết một người tàn phế, cặp đôi này đúng là thảm quá thảm."
Khi có người muốn kéo Tống Triều Từ ra, anh mở to đôi mắt đỏ bừng, nói năng trở nên lộn xộn, "Cô ấy đang run rẩy, cô ấy còn sống, Ngôn La nói cô ấy rất đau đớn, mau, mau tới cứu cô ấy! Các người mau cứu cô ấy đi!"
Mọi người thương hại nhìn anh.
Anh tựa hồ không biết, không phải cô gái trong lòng run rẩy, mà chính anh mới là người đang run rẩy.
"Anh trước buông cô ấy ra, để tôi kiểm tra một chút." Nhân viên y tế cẩn thận bẻ ngón tay Tống Triều Từ ra.
Anh dùng sức ôm lấy cô, bác sĩ vừa động đến, anh giống như đứa trẻ bị đoạt đi cây kẹo mình yêu thích, lại càng siết chặt cô vào lòng, dùng ánh mắt tràn ngập phẫn nộ trừng qua.
"Buông cô ấy ra trước được không? Anh ôm cô ấy như vậy, tôi không thể kiểm tra tình trạng thương tích, cũng không có biện pháp chữa trị cho cô ấy." Bác sĩ kiên nhẫn khuyên nhủ.
"À.. đúng rồi!"
Tống Triều Từ như ở trong mộng bừng tỉnh, nhanh tay buông Ngôn La ra, thật cẩn thận mà đem người đưa qua.
"Bác sĩ, phiền ông kiểm tra giúp, cô ấy chảy rất nhiều máu, có cần truyền máu hay không? Nhóm máu của cô ấy là.. là gì nhỉ? Để tôi nhớ lại đã, cô ấy có nói qua rồi, đợi tôi suy nghĩ một chút.."
Bác sĩ dán mặt vào ngực Ngôn La nghe nhịp tim, sau đó lại áp ngón tay phía dưới mũi cô thử hơi thở, cuối cùng căng mí mắt cô ra để quan sát đồng tử, mới hướng hộ lý bên cạnh lắc đầu.
"Ghi chép lại đi, xác nhận tử vong tại hiện trường vào lúc 17 giờ 28 phút."
Tống Triều Từ bỗng nhiên hung hăng vỗ vào trán mình một cái, lẩm bẩm nói: "Cô ấy rõ ràng có nói qua, vì sao lúc đó mình lại không nhớ kĩ chứ?"
Nhân viên y tế đồng thời nhìn về phía anh.
Anh bỗng kéo tay áo sơ mi lên, duỗi cánh tay đến trước mặt bác sĩ nói: "Lấy máu của tôi đi, tôi nhóm máu O, có thể cung cấp cho tất cả các nhóm máu, hẳn là có thể dùng, bác sĩ ông mau thử xem, nhanh lên!"
Không có ai dám trả lời anh.
Anh ngẩng đầu, nhìn thấy hộ lý đứng bên cạnh xe cấp cứu trong tay bưng một cái khay, bày rất nhiều dụng cụ y tế, liền nhào tới đoạt lấy.
"Các người không giúp cô ấy truyền máu phải không? Được, vậy để tôi tự mình làm."
Anh đã hoàn toàn quên mất chuyện bản thân bị tàn phế hai chân, một cái nhướng người này, làm cho anh hung hăng ngã nhào trên mặt đất.
Tống Triều Từ nằm im tại chỗ, cú va chạm này khiến đầu óc anh thanh tỉnh, bất động một lúc lâu.
"Đưa đến bệnh viện khám nghiệm tử thi trước, sau đó thông báo cho người nhà đến nhận xác." Bác sĩ quay đầu hướng hộ lý phân phó một tiếng.
Các hộ lý gật gật đầu, cầm cáng và vải bố trắng định nâng thi thể đi, Tống Triều Từ nằm bò trên mặt đất đột nhiên giành lấy Ngôn La ôm vào người.
"Vì sao phải khám nghiệm tử thi? Tim cô ấy rõ ràng vẫn đập, thân thể đang phát run, còn nói cô ấy rất đau đớn, các người không nghe thấy sao? Các người dựa vào cái gì đòi mổ xẻ thân thể cô ấy?"
Tống Triều Từ lấy tay áo lau vết máu trên gò má Ngôn La, thân mật dùng cánh môi cọ cọ lên gương mặt cô, run run rẩy rẩy ôn nhu nói.
"Diêm La Vương, em yên tâm, tôi sẽ không để bất kì kẻ nào động vào em."
Anh lấy ra di động, dặn dò trợ lý nhanh chóng an bài bác sĩ quốc tế nổi tiếng trong giới y học tới.
"Bác sĩ Trương, làm sao bây giờ?" Y tá khó xử nhìn về phía bác sĩ.
Bác sĩ Trương đã nhìn thấy nhiều cảnh sinh ly tử biệt như vậy, nên bình tĩnh xua tay, "Không vội, cho anh ta một chút thời gian đi."
Con người không có khả năng sẽ mãi mãi sống trong ảo tưởng.
Đến cuối cùng, vẫn phải tiếp nhận hiện thực mà thôi.
Bao nhiêu người tới lại đi, đi lại tới.
Tất cả mọi người đều nói, Ngôn La đã chết.
Tống Triều Từ vẫn không muốn tin tưởng.
Anh rõ ràng cảm nhận được hô hấp cùng nhịp tim của cô, cơ thể cô vẫn còn hơi ấm, anh còn nghe được giọng nói của cô.
Cô nói cô đau quá.
Cô nói, không được động đến người trên xe lăn kia.
Cô chê cười anh khóc lên thật xấu.
Anh xoắn quýt lấy tay áo lau lau đôi mắt, thở phì phì nói: "Tôi không có khóc."
Anh chỉ là.. Đôi mắt quá nóng, ra mồ hôi mà thôi.
Ngay sau đó, ba Triệu mẹ Triệu cùng Triệu Hương Phụ một nhà ba người chạy tới lãnh thi thể, Tống Triều Từ vẫn như cũ không chịu thả người.
Việc này thậm chí còn kinh động tới người thích bài như mạng là mẹ Tống. Mẹ Tống hiếm khi thể hiện tình mẫu tử ra mặt, vỗ vỗ bả vai Tống Triều Từ, "Triều Từ, con đem thi thể của con bé trả cho người nhà của con bé đi. Đã chết lâu lâu như vậy rồi, thi thể bốc mùi, cũng không biết có bao nhiêu vi khuẩn."
Tống Triều Từ bỗng chốc trừng mắt qua, ánh mắt hung ác nham hiểm đáng sợ, tựa như mãnh thú bị chọc giận.
Anh chưa từng lộ ra vẻ mặt này.
Ở trong lòng mọi người, Tống Triều Từ trước nay đều ưu nhã mà cao ngạo.
Cho dù gia đình không hạnh phúc, ba mẹ bất hòa, thậm chí tai nạn xe cộ bị liệt chân, anh đều thực bình tĩnh tiếp nhận.
Mẹ Tống bị trừng đến hoảng hốt, lui về sau vài bước, dùng khăn che mũi, nhíu đôi mày lá liễu, dùng âm thanh dễ nghe nhỏ giọng nói thầm: "Thi thể đã bắt đầu hoại tử rồi kìa, lát nữa sẽ sinh dòi cho coi."
Tống Triều Từ chậm rãi thu hồi ánh mắt lạnh băng, ngược lại nhìn về phía Triệu Hương Phụ.
Triệu Hương Phụ khóc thật thảm, trong miệng vẫn luôn không ngừng kêu gào "Em họ, em họ", ai cũng không biết bên trong tột cùng có tồn tại một chút áy náy nào hay không.
Tống Triều Từ bỗng nhiên bật cười.
"Mười tháng trước, lái xe đâm trúng tôi, biến tôi thành phế nhân liệt nửa người, chính là cô phải không?"
Tiếng khóc của Triệu Hương Phụ chợt dừng lại.
Cô trừng lớn mắt, không dám tin nhìn Tống Triều Từ, không cách nào đem cái ót của người bị cô hại cùng anh liên hệ với nhau.
"Vì bảo vệ cô, cô ấy đã thay cô nhận tội, trăm phương nghìn kế cầu xin tôi không truy cứu trách nhiệm, còn cô thì sao? Cô đã vì cô ấy làm cái gì?"
Tống Triều Từ ngay từ đầu đã biết chuyện này.
Do anh xem lại camera hành trình trên xe mình, phát hiện toàn bộ quá trình ghi hình đều bị phá hủy, nên liền ý thức được sự việc không hề đơn giản như vậy.
Nếu tài xế gây tai nạn là Ngôn La, một khi cô ấy chịu ra mặt đưa anh đến bệnh viện, thì việc gì còn phải phá hủy đoạn ghi hình trong camera nữa?
Sau khi điều tra, chân tướng dần dần trồi lên mặt nước.
Thứ nhất, Ngôn La không biết lái xe.
Thứ hai, thông qua camera của chiếc xe tải lớn đỗ gần hiện trường, anh nhìn thấy xe của hai chị em nhà họ Triệu do vượt đèn đỏ mà gây tai nạn. Anh còn tinh mắt nhận ra Ngôn La ngồi ở ghế phụ.
"Triều Từ, con nói cái gì?" Mẹ Tống vừa nghe liền cảm thấy không thích hợp, "Con không phải nói, chân của con là do không cẩn thận đụng vào lan can nên mới bị thương sao?"
Ngày Tống Triều Từ xuất viện, mẹ Tống từng hỏi qua anh vì sao bị thương.
Tống Triều Từ cũng không biết lí do bản thân lựa chọn ngậm miệng không nói.
Cho tới bây giờ, anh mới cẩn thận suy nghĩ nguyên nhân.
Kỳ thật, khi đó trong vô thức anh giống như cố bảo vệ Ngôn La.
Giống như thầy giáo đã từng nói, "Có một món báu vật, đã sớm lặng lẽ được sinh ra, rồi giấu kín ở một nơi nào đó trong lòng, chậm rãi chờ anh khai quật."
Hiện tại, anh rốt cuộc đem thứ kia khai quật ra.
Nhưng mà, đã quá muộn, quá muộn rồi.
Cuối cùng Tống Triều Từ vẫn khăng khăng mang thi thể Ngôn La về nhà.
Bất cứ lúc nào anh cũng mang theo cô.
Sau đó, có người nơm nớp lo sợ uyển chuyển nói với anh, thầy cô bạn bè đều rất sợ Ngôn La. Vì vậy, anh mặc nhiên không đến trường nữa, đem luận văn tốt nghiệp hoàn thành, chuyên tâm ở nhà cùng với Ngôn La.
Lúc anh làm việc, cô ở một bên cười cười nhìn anh.
Thời điểm cô ngủ, anh nhẹ nhàng hôn lên gò má cô.
Anh còn cho người chế tạo một chiếc xe lăn đôi, khi thời tiết tốt, sẽ cùng cô ở trong hoa viên phơi nắng.
Tống Triều Từ mỗi ngày đều giúp Ngôn La tắm rửa, mỗi lần gội đầu xong, liền có một đống tóc trôi nổi trong bồn nước. Anh cẩn thận cầm lên, cắt một đoạn tóc của mình, kết hai đoạn tóc với nhau.
Kết tóc thành phu thê, cả đời ân ái không rời.
Không biết như thế nào, anh nhớ tới thời nay đúng là ai cũng thích làm thơ, nghĩ nghĩ, trên mặt lộ ra tươi cươi ngọt ngào.
"Mỗi ngày em nên ngủ sớm một chút, một hai cứ thích quậy phá, hiện tại biết hối hận chưa? Tóc rụng nhanh như vậy, không bao lâu nữa sẽ biến thành lão bà đầu trọc cho coi."
Mẹ Tống đi ngang qua phòng tắm, nghe được bên trong truyền đến âm thanh nói chuyện, tò mò vào nhìn thử, thì thấy con trai đang ngồi bên bồn tắm chứa đầy nước thì thầm gì đó, thoáng cái bà ớn lạnh cả sống lưng.
"Triều Từ, con nói chuyện với ai vậy?"
Tống Triều Từ không có bất luận phản ứng gì.
Mẹ Tống đề cao giọng lại hỏi: "Mẹ hỏi con nói chuyện với ai? Hả?"
Tống Triều Từ rốt cuộc cũng chịu chú ý, nhàn nhạt liếc bà một cái, đáp: "Con dâu của mẹ, Ngôn La."
Mẹ Tống nhìn phòng tắm trống rỗng, sợ hãi kêu lên rồi chạy ra ngoài.
"Gặp quỷ! Con trai mình.. ông nó, mau tới đây! Triều Từ phát điên rồi!"
Tống Triều Từ bị kéo đến bệnh viện, làm đủ loại kiểm tra.
Bọn họ nói cho anh, trên thế giới này căn bản không có người gọi là Triệu Ngôn La.
Camera hành trình trên xe tải quay được, ghế phụ bên cạnh ghế điều khiển của Triệu Hương Phụ trống trơn.
Cảnh sát nói, người Vương Ca vốn muốn đâm chết là Tống Triều Từ, cũng may anh mạng lớn, trợ lý chạy tới cứu kịp.
Giảng viên dạy môn học yêu đương bắt buộc cũng nói, do anh là nghiên cứu sinh nên được đặc cách tốt nghiệp, không cần thông qua kì khảo hạch của môn học yêu đương, do đó không xảy ra trường hợp người tên là Ngôn La làm phụ trợ cho anh.
Người nhà Triệu Hương Phụ cũng nói, bọn họ quả thật có một cháu gái, có điều không phải tên Ngôn La, hơn nữa đầu năm nay xui xẻo gặp phải tai nạn nên chết rồi.
Thế giới này, đã đem cô hoàn toàn quên đi.
Tống Triều Từ hốt hoảng, liếc mắt một cái liền thấy Ngôn La đang ghé vào cạnh giường bệnh.
Cô nâng gương mặt nhỏ nhắn thanh lệ, ôn nhu nhìn anh cười.
Tống Triều Từ cũng đi theo nở nụ cười ấy.
Không ai nhớ đến cô thì sao chứ?
Chỉ cần anh còn nhớ rõ cô, vậy là đủ rồi.
Editor: HakuYen
Beta: Tân Sinh