Xuyên Nhanh Vạn Nhân Mê Lại Bị Cưỡng Chế Ái


Thiếu nữ đẩy ra đống cỏ dại ngăn trở đường đi trước mắt, đôi chân trần đạp lên con đường nhỏ bụi bặm.

Chẳng sợ những hòn đá sắc bén cứa qua mu bàn chân cô, làn váy trắng tinh bị nước bùn vấy bẩn, cô đều không quan tâm chỉ nương ánh trăng đi về phía trước.

Lúc này dưới chân cô đã loang lổ vệt máu nhưng dường như cô vẫn chưa cảm nhận được đau đớn.

Cô cất bước chạy những bước chậm rãi, đôi mắt cũng ngày càng sáng lên, dường như ánh trăng huy hoàng chỉ dừng ở ngay khoảnh khắc này.

Sắp tới rồi! Sắp tới rồi!
Chỉ cần tìm được thần, là mình có thể thoát khỏi vận mệnh bi thương này.

"Bé yêu.

.

" phía sau có tiếng đàn ông vang lên.

"Bé à em ở đâu?"
"Đừng cáu kỉnh nữa mà được không?"
"Ngoan, ra đây, anh dắt em về nhà.


"
!
Cô giống như con thỏ xách làn váy điên cuồng chạy về phía trước, trên mặt là cả vệt máu và nước mắt.

Không thể! Không thể bị bắt trở lại.

[Thần linh ơi, nếu người thực sự tồn tại, xin hãy giúp tôi! ]
Miệng bị rót thuốc sớm đã không thể nói được, dùng sức lực toàn thân hét lên cũng chỉ như gió thoảng bên tai, cô chỉ có thể hướng mặt lên trời cao nương ánh trăng nói hộ nỗi lòng.

"Như vậy không tốt à?" Thần linh cao cao tại thượng cuối cùng cũng rũ đôi mắt đầy thương xót xuống nhìn về thiếu nữ bị vây quanh bởi tình yêu.

"Tất cả bọn họ đều yêu cô, khát vọng được ôm cô.

"

Khuôn mặt của thiếu nữ trở nên kinh hoàng vô cùng, cô há miệng, vẫn không thể cất tiếng nói, chỉ có thể liên tục ho khan, cuối cùng không kiềm chế được mà khụyu xuống thở gấp.


Thần linh "!.

"
Dừng một chút, thần dịu dàng nói: "Được rồi, nếu cô không muốn như thế thì ta có thể trao đổi cuộc đời của cô với cuộc đời của những kẻ bị ruồng bỏ, cô nguyện ý không?"
[Tôi đồng ý] Cô gái không một chút do dự.

"Ở cuộc đời ấy, cô vĩnh viễn chỉ là thứ thừa thãi, không được ai quan tâm.

" Nói rồi giọng điệu của thần mang ý khuyên dụ: "Bạn bè chơi thân từ nhỏ của cô sẽ vứt bỏ cô, người cô yêu sẽ mãi không bao giờ yêu cô, không có ai tình nguyện ở bên cô, để ý cô! "
[Tôi đồng ý]
"! " Thần linh khó hiểu với sự ngoan cố của cô gái: "Tại sao?"
[Ánh trăng đêm nay thật đẹp] nhưng cô bởi vì cái thứ gọi là tình yêu đó mà từ lâu vẫn chưa cảm nhận được sự dịu dàng ấm áp của thế gian.

Dưới ánh trăng, đường cong nhu hoà của thiếu nữ còn đẹp hơn cả, mái tóc của cô tung bay theo gió, cả thân hình toả ra vầng sáng nhè nhẹ rồi biến mất trong không trung.

Thần linh cười khẽ một tiếng, bất đắc dĩ nhắm mắt lại.

Ta có thể thay đổi vận mệnh của con người, nhưng không có cách nào nhúng chàm linh hồn nóng bỏng!
Linh hồn đẹp đẽ ấy.


Mong rằng cô có thể thực hiện được tâm nguyện của chính mình.

___
Lâm Hà Y mặc trên mình bộ trang phục biểu diễn lộng lẫy, tay áo hở chỉ để lộ nửa cánh tay trắng thẳng tắp.

Cô ngẩng đầu lên với chiếc cổ thiên nga thon dài, cơ bắp bởi vì lo lắng mà trở bên căng chặt.

Dưới làn váy là những tua rua vụn bạc, cô có thể cảm nhận được khi cô nhảy, tua rua sẽ nhẹ nhàng chạm vào đùi mang đến cảm giác lạnh lẽo cho da thịt.

Cô mặc trên mình bộ trang phục biểu diễn màu da, không giống với màu da thịt nguyên bản.

Trái tim cô đập nhanh, đùng, đùng, đùng.

CuốI cùng cô ngã ở trên mặt đất, đầu gối đập vào sàn băng, cơn đau lập tức len lỏi vào tâm trí, cổ xương phát ra tiếng răng rắc làm cô trong nháy mắt hoảng hốt.

Chuyện gì xảy ra lúc sau cô không nhớ rõ, cô chỉ biết rằng bởi vì trong quá trình tập luyện động tác sai lệch mà bị chấn thương.

Huấn luyện viên mới vừa rồi còn ở bên ngoài cổ vũ cô lúc này đang tỏ vẻ hốt hoảng, khi muốn ngồi xổm xuống định xem vết thương cho cô thì lại bị cô né tránh.

Cô chỉ mơ hồ nhận ra rằng, có lẽ chính mình không còn có cơ hội ra sân nữa rồi.

Chốc lát cô đã có mặt ở bệnh viện, bác sĩ phụ trách khám cho cô trông khá trẻ tuổi, thoạt nhìn hình như mới đầu hai mươi, mang gọng kính nhỏ màu vàng, trông vừa tri thức lại nghiêm nghị.

Hắn nhìn báo cáo trên tay, bình tĩnh nói: " Vết thương này của cô khá nghiêm trọng, tôi đề nghị sau này cô không nên trượt băng nữa.


Cho dù vết thương có lành lặn thì cũng không thể chịu nổi cường độ luyện tập cao như ban đầu.

"
Giọng điệu của hắn vô cùng bình tĩnh.

Nhưng đối với Lâm Hà Y tin tức này như sét đánh giữa trời quang.

"Hả?" Cô nghĩ tai mình bị lãng rồi.

Từ lúc sáu tuổi cô đã bắt đầu trượt băng, mười hai tuổi tham gia vào đội tuyển quốc gia, trượt băng chiếm hơn nửa đời sống của cô.

Ở trong cuộc sống đời thường cô chỉ là một con người nhạt nhẽo và cứng nhắc.

Cô quả thực không dám tưởng tượng sau khi không còn trượt băng nữa cô sẽ thế nào.

Bác sĩ dừng một chút, sau đó đưa một chiếc khăn giấy về phía cô.

Trên tay hắn còn đeo bao tay màu trắng, có vị sát trùng nhưng mà không gay mũi.

Lâm Hà Y ngẩn người, sau đó sờ vào khuôn mặt mình, ngón tay chạm vào một mảnh ướt át lạnh lẽo, thì ra cô khóc lúc nào mà không biết!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận