Edit: Tiểu Hy Hy
Nàng ta chỉnh lại dáng vẻ của mình rất nhanh, ra lệnh: “Mai nương, ngươi lui xuống trước đi.”
Mai thẩm cung kính lui xuống theo lời.
Thiên Tầm đứng tại chỗ không nhúc nhích, Lâu Lăng Sa đứng dậy, khí tràng cường đại đi về phía Thiên Tầm, rồi đứng lại ở trước mặt nàng, bộ dáng nàng ta cao hơn Thiên Tầm một chút, biểu tình bễ nghễ thiên hạ, lạnh lùng nhìn Thiên Tầm, hỏi: “Ngươi cũng là xuyên không đến?”
Thiên Tầm suy nghĩ, nếu nói cho Lâu Lăng Sa biết thế giới của nàng ta chẳng qua là một quyển tiểu thuyết, có phải nàng ta sẽ khiếp sợ đến mức điên luôn không?
―― Ký chủ, đừng nha! Ngươi làm vậy sẽ khiến thế giới này sụp đổ!
Nàng không đáp lời hệ thống, đi qua ngồi xuống ở một chỗ gần đó, rồi mới ngẩng đầu nhìn Lâu Lăng Sa, hơi mỉm cười, “Sao ta phải nói cho ngươi.”
Tuy rằng nàng không có ký ức trước kia, nhưng lại biết mình đến từ một đại lục huyền huyễn.
Lâu Lăng Sa lập tức nhíu mày, “Ninh Thiên Tầm, ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến một thước!”
Thiên Tầm chớp chớp mắt, “Sao lại nói ta được một tấc lại muốn tiến một thước? Câu hỏi của người khác, ta có quyền không trả lời.”
Nàng thoáng tạm dừng, nụ cười trên mặt lại càng rạng rỡ, mang theo vài phần cảm giác tà mị: “Kẻ nào chọc phải ta, bản công chúa sẽ không tha cho kẻ đó. Đây là lần cuối cùng, chúng ta có thể nói chuyện một cách hài hòa như thế.”
Không có được đáp án mình muốn, còn bị hạ chiến thư, gương mặt lạnh băng của Lâu Lăng Sa hiện lên vài phần tức giận: “Vậy sao? Vậy chờ xem, hươu chết sẽ về tay ai.”
Làm sao bây giờ, rất muốn bóp chết nàng ta!
Thiên Tầm cười đáp lại, sau đó đứng dậy rời đi.
Lúc nàng đi ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy Mai thẩm đang đứng chờ giữa sân, “Hạ độc từ khi nào?”
Mai thẩm hơi sửng sốt, Thiên Tầm bình tĩnh hơn nhiều so với dự đoán, bà ta trầm tư vài giây, trả lời: “Hai ngày trước.”
“Lần này coi như ta nhìn lầm người, lần sau gặp lại coi như địch nhân.” Thiên Tầm nhìn bà ta, chậm rãi nói từng chữ.
1
Mai thẩm hạ độc ba lần, hai lần trước bởi vì nàng cho thêm máu của mình, Mộ Dung Quyết mới không phát tác.
Cũng không biết vừa rồi Mộ Dung Quyết có uống máu của nàng không?
Mẹ nó tên bại não này, vậy mà dám không tin nàng!
Tuy nàng cực kỳ tức giận, bước chân cũng không cấm nhanh hơn, khi trở lại Thiên Tửu Lầu lần nữa, người đã đi khỏi, ngay cả chén máu trên bàn cũng còn nguyên chưa động.
Thiên Tầm nhịn không được đỏ mắt, “Cái tên ngốc này.”
Dù không tin nàng, cũng không nên lấy thân thể của mình ra giỡn chứ!
Nàng đành phải lấy Truy Tung Khí ra, vị trí của Mộ Dung Quyết không ổn định, hẳn là đang di chuyển.
Hướng kia…
Là hướng trở về Nam Việt.
Thiên Tầm nhịn không được nhíu mày, nghiêm trọng quá nên phải về Nam Việt trị liệu sao?
Nàng lại vội vàng đi ra sau hậu viện tửu lầu để dắt ngựa của mình ra, ruổi ngựa nhanh như bay về hướng của Mộ Dung Quyết.
Cũng không biết qua bao lâu, Thiên Tầm đi vào một đường núi.
Mà phía trước đang dừng một chiếc xe ngựa.
Thanh âm hoảng loạn truyền đến, nàng lại không nghe rõ lắm.
Một nỗi đau lòng khôn kể ập vào tim Thiên Tầm, Thiên Tầm trực tiếp bỏ ngựa bay về phía chiếc xe ngựa kia, có chút thô bạo đẩy cửa xe ra.
Đối diện với một đôi mắt ngập tràn tức giận, “Cút!”
Giờ phút này Chúc Huyền đang vẽ truyền thần khí cho Mộ Dung Quyết, nhưng người kia lại tái nhợt mặt, nhắm chặt hai mắt, môi ngả sang màu xanh.
Thiên Tầm không để ý đến thái độ của Chúc Huyền, ngồi xuống bắt mặt cho Mộ Dung Quyết, hơi thở của người nọ đã mỏng manh đến độ gần như không thể phát hiện.
Nàng nhăn mi trầm tư một hồi lâu, mới chậm rãi đưa tay, một vầng sáng màu xanh lục hiện lên, từ từ, dần dần, vầng sáng màu xanh lục như là được Thiên Tầm khống chế, bay vào thân thể của Mộ Dung Quyết.
Chúc Huyền không thể tin tưởng trợn tròn mắt.