Từ kí ức, Tống Cố Trạch biết được, đây là vị lãnh tụ vĩ đại của đất nước này.
Đến hệ thống cũng phải thốt lên: 【Oa..
】
Sếp hờ sờ khung kính, khẽ cười: "Gặp tình huống khó khăn nhất mà em vẫn đem theo nó sao? Đúng là ngốc mà."
Tống Cố Trạch không trả lời, cậu sờ khung kính, cho dù kí ức nhận được có ít ỏi đi chăng nữa, cậu vẫn cảm nhận được nguyên chủ rất tôn kính nó.
Sếp hờ bước xuống giường, "Nhưng mà.." anh mở cái tủ bên cạnh đầu giường, lấy ra một tấm ảnh y hệt: "Ở cái đất nước hình chữ S này, hẳn là còn có nhiều thằng ngốc như em."
Đôi mắt màu nâu như lấp lánh muôn ngàn ánh sao, vô cùng đẹp đẽ mà nhìn thẳng vào cậu: "Thằng ngốc mà xem hình Bác còn quan trọng hơn mạng sống của mình ấy."
Anh cười rộ lên, nụ cười có hơi tinh nghịch, cho dù là vậy, lời nói ra lại vô cùng nghiêm túc.
Anh lấy tấm hình trên tay cậu đi, đặt vào ngăn tủ: "Ngày mai chúng ta treo lên."
Rồi anh ngồi kế bên cậu, mở ba lô ra, bên trong chỉ có chút quần áo và đồ hộp.
Anh cảm thán: "Em chỉ có bao nhiêu đây đồ mà dám ra ngoài sao?"
Tống Cố Trạch bĩu môi, do không có đồ nên mới phải ra ngoài đó chứ!
Sếp hờ xoa mạnh đầu cậu, khiến mái tóc mềm mại của cậu bù xù cả lên.
Đã thỏa mãn lòng tò mò, Tống Cố Trạch cất ba lô đi.
Cậu ôm con gấu bông bên cạnh, ngủ say.
Thấy cậu đã ngủ, sếp hờ mới thu lại nụ cười, anh không để lộ ra không có nghĩa là chuyện lúc sáng chưa từng xảy ra.
Anh nhè nhẹ lấy con gấu ra, để cậu ôm lấy mình.
Anh nghiện thuốc lá.
Bây giờ đã lên cơn.
Nhưng anh chẳng muốn khiến cậu phải sợ hãi, anh nhìn xuống lỗ tai cậu.
Muốn cắn.
Nghĩ là làm, sếp hờ cúi xuống, ngậm lấy vành tai cậu, nghiến nghiến vài cái.
Coi nó như thuốc lá là được.
Sáng hôm sau.
Tống Cố Trạch ngồi dậy, sờ phần ráy tai hơi tê.
Cậu dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn sếp.
Sếp hờ giả bộ hỏi thăm: "Tê hả?" anh trợn mắt nói dối: "Chắc do hôm qua em ngủ đè lên đó."
Tống Cố Trạch vẫn chưa thôi nghi ngờ, nhưng cậu không có chứng cứ, đành bỏ qua.
Khoảng sân rất náo nhiệt.
Đoàn người mặc quân phục xếp thành sáu đoàn, có nam có nữ, trên mặt ai nấy đều treo nụ cười tự tin.
Chú Trần đứng trên đài vang tiếng nói: "Tính tới bây giờ, đã gần hai tuần từ khi dịch bệnh xảy ra rồi.
Dù ngắn nhưng trận dịch bệnh này đã biến 1/3 dân số thành thây ma, chúng ta không thể xem thường!"
"Nhiệm vụ của chúng ta bây giờ là xông vào các khu vực nguy hiểm cứu sống những người dân còn mắc kẹt.
Chúng ta sẽ thành 6 tiểu đội, cụ thể chia như thế nào thì đội trưởng tổ đội sẽ thông báo."
Chú Trần gọi sếp hờ lên đài, "Kiến Văn sẽ chỉ huy đội trưởng các tiểu đội."
Chú chấp hai tay sau lưng, đã có tuổi nhưng vẫn rất hiên ngang lẫm liệt: "Tôi sẽ không dài dòng, lời cuối cùng dành cho mọi người là, hãy cố gắng bảo vệ tính mạng của bản thân!"
"Rõ!"
Đội của sếp hờ gồm có Tống Cố Trạch, Chí Viễn và bốn người bình thường từ đội khác.
Đợi đội viên của mình đã đầy đủ sếp hờ mới nói: "Tôi không biết trận này đi chúng ta có còn toàn mạng trở về hay không.
Tôi chỉ biết, trách nhiệm của quân nhân là bảo vệ người dân an toàn! Nếu tôi phát hiện bất kì ai dám trễ nải nhiệm vụ hay đẩy người dân ra làm lá chắn, tôi nhất định sẽ xử phạt thật nghiêm để làm gương cho kẻ khác! Đã rõ chưa?"
"Đã rõ!"
Mấy tiểu đội lên xe dã chiến, lá cờ đỏ sao vàng bay phấp phới.
Sếp hờ cảm thán: "Giống như trở về những năm 90 của thế kỉ 19 vậy, ngầu phải đét!"
Chí Viễn ngồi ở ghế lái, không có chê cười sự nhà quê của anh.
Tống Cố Trạch cười, cậu cũng cảm thán không kém, không ngờ sếp lại có tên hay như thế, khác hẳn với cái tên cúng cơm.
"Này này." chú Trần chạy tới gõ kính xe, sếp hờ hạ kính xuống: "Sao vậy ạ?"
Chú Trần thấy Tống Cố Trạch ngồi trên đùi anh thì bất ngờ lắm, có điều rất nhanh chú đã bình tĩnh lại, đưa con Cocker cho anh: "Cho chú con chó này, nó đánh hơi giỏi lắm đấy."
"Thế thì cảm ơn anh nhé." Sếp hờ ôm lấy đưa cho Tống Cố Trạch, thuận miệng anh hỏi: "Nó có tên chưa ạ?"
Ba con cảnh khuyển kia đứa nào đứa nấy có tên chất hơn nước cất, nếu nhóc này chưa có tên, anh sẽ đặt cho nó cái tên thật oách!
Chú Trần thản nhiên nói: "Nó tên Tí Tẹo, rất đáng yêu có đúng không?"
Sếp hờ:...
Tống Cố Trạch phì cười, giơ ngón cái, đúng vậy rất đáng yêu!
Tí Tẹo đi với Tí Nị càng đáng yêu hơn!
Ha ha ha!!
Sếp hờ vuốt ve eo cậu, thầm cảnh cáo.
Tống Cố Trạch lập tức nín cười, giả vờ xoa đầu Tí Tẹo, tỏ vẻ nãy giờ cậu không nghe thấy gì cả.
Chú Trần về xe, mọi người lên đường.
Ở Quận 1.
Số lượng thây ma thật sự rất lớn, mấy con thây ma du đãng khắp nơi.
Tống Cố Trạch thấy một thây ma nhỏ, chỉ tầm 6 - 7 tuổi, cả người nó bị cắn đến không chỗ nào lành lặn, ghê rợn nhất là phần bụng, ruột đều bị kéo ra ăn.
Nó ngơ ngác đứng một chỗ, nhìn chiếc xe của bọn họ, không hề tấn công.
Tống Cố Trạch không thể dời mắt, cứ nhìn chằm chằm nó.
Tí Tẹo sủa ầm lên.
Sếp hờ che mắt cậu lại, "Đừng nhìn."
Ngoài sếp hờ thì mấy người còn lại đều có vẻ không nỡ, Chí Viễn cũng vậy, có điều anh chỉ bồn chồn trong chốc lát rồi giơ tay, định dùng dị năng giết nó.
Một thiếu niên vội cản anh lại, nhìn tuổi tác có lẽ là trẻ nhất trong đây.
"Anh Viễn, tha cho nó đi."
Chí Viễn khó hiểu nhíu mày: "Nhưng mà nó là thây ma."
"Nhưng mà anh Viễn.." thiếu niên trẻ dường như còn có điều muốn nói.
"Kệ nó đi." sếp hờ bảo Chí Viễn, cũng không biết anh đang nói là đứa nhóc thây ma hay thiếu niên trẻ.
Chí Viễn thu tay, sếp hờ mới nói với thiếu niên: "Mày đừng hối hận."
Thiếu niên trẻ do dự một hồi, vẫn là quyết định đi tới thằng nhóc thây ma, định để nó ở chỗ khác, nào ngờ anh vừa đến gần, thây ma nhỏ con liền há cái miệng đỏ lòm của nó ra, nó há lớn như rắn, cảm giác giống như hai bên mang tai của nó đã rách ra.
Nó định cắn ngay cổ họng anh.
Thiếu niên trẻ bị chấn kinh, không phản ứng kịp.
Mấy người còn lại cũng bị tình huống đột ngột phát sinh này làm cho giật cả mình.
Cũng may Chí Viễn và sếp hờ vẫn luôn nhìn về phía này, hai người đồng loạt tấn công thây ma.
Thây ma bị chém đứt lìa đầu, chẳng những vậy còn bị sét đánh cháy đen.
Nó gào lên một tiếng thảm thiết, sau đó hóa thành tro bụi.
Tinh hạch cấp 2 sáng lấp lánh rơi xuống.
Hệ thống giải thích: 【Con này là thây ma biến dị, nó khai mở trí khôn, biết dùng vẻ ngoài của mình đánh lừa người khác, đợi con mồi tới gần nó sẽ ăn tươi ngay.】
Tống Cố Trạch thầm than.
Cũng chẳng biết nó đã ăn bao nhiêu người mới lên được cấp 2, cũng chẳng biết nó đáng thương hay đáng trách.
Chí Viễn nhặt viên tinh hạch lên đưa cho sếp hờ.
Anh nhận ngay, đưa cho Tống Cố Trạch bỏ vào không gian.
Anh đi tới bên cạnh thiếu niên vẫn chưa lấy lại tinh thần, anh nói: "Tôi không có ý kiến gì về việc cậu thương xót một con thây ma, thế nhưng cậu phải biết phân biệt nặng nhẹ, cậu phải biết, chỉ cần một sơ xuất nhỏ cũng đủ khiến cậu phải trả giá."
Thiếu niên trẻ thẫn thờ, cũng không biết có nghe hay không.
Tống Cố Trạch thấy thây ma bị thu hút lại đây, kéo áo sếp hờ.
Sếp hờ chặc lưỡi một tiếng, "Chấn chỉnh lại mau! Đừng để thua cả một thằng nhóc!"
Tống Cố Trạch đột ngột bị điểm danh, cậu gãi đầu.
Vào xe mọi người tiếp tục lên đường.
Xe dã chiến đã được cải tạo, ủi thây ma như ủi đất.
Mấy người còn lại muốn an ủi thiếu niên trẻ tuổi, nhưng bọn họ đều là người thẳng tính, không biết an ủi làm sao.
Đoàn người chạy vào khu dân cư với bầu không khí gượng gạo.
Sếp hờ đi tới khu mình được bổ nhiệm, chỉ lên tầng: "Lầu 3 là khu được cho rằng còn dân cư sinh sống.
Mau chóng chỉnh đốn lại bản thân, lấy vũ khí ra, chúng ta phải cẩn thận!"
"Rõ!"
Cửa sổ bên trong nhà nhà đều bị đóng kín, không thể đón ánh nắng mặt trời, điện cũng bị chập, thật sự hoang sơ không chịu nổi.
Tống Cố Trạch vốn không sợ, nhưng cơ thể co rúm theo bản năng, xem ra nguyên chủ rất sợ bóng tối.
Sếp hờ năm tay cậu, hơi ấm từ lòng bàn tay truyền đến cả người, cậu bám dính lấy sếp hờ, hơi an tâm xíu.
Chỉ là một chút xíu thôi.
Chí Viễn móc ra một cây gậy sắt, quất một gậy vào thùng giấy cao nửa người ở góc phòng.
Con thây ma núp trong đó kêu ken két
Mặt sếp hờ đen thui: "Còn biết núp, thông minh hơn rồi ha."
Dù anh khen nhưng trong lòng chỉ muốn móc não chúng nó ra!
Tống Cố Trạch thu tinh hạch vào.
Bọn họ đi lên bằng thang bộ.
Trong khi đó, các tiểu đội khác cũng không hề kém cạnh.
Đặc biệt là tiểu đội của chú Trần, con gái chú có dị năng hệ trị liệu, đã cứu được kha khá người bị thương.
Chú Trần để người dân lên xe tải, còn mình thì đi vào khu chợ.
Mấy tòa nhà xung quanh sụp xuống chắn ngay lối đi, chú sợ còn có người mắc kẹt.
Chú quay đầu vừa định bảo con gái đi theo thì phát hiện đội ngũ của chú đã biến mất.
Cả chiếc xe tải vừa đậu cũng không thấy tăm hơi.
Chú hoảng hốt, xung quanh hoang vắng khiến người ta rất bất an.
Chú nào biết con gái chú cũng gặp trường hợp tương tự, cô chạy khắp nơi tìm cha, nào ngờ chạy tới một trường học.
Đây là một trường mầm non, bức tường kế bên cánh cửa viết dòng 'SOS' bằng sơn đỏ.
Cô lùi bước, có hơi sợ hãi, nhưng vẫn đi vào.
Đội của sếp hờ cứu được năm người, ba trai hai gái.
Bọn họ trốn ở lâu ba, căn phòng đã hết sạch thức ăn, dự định qua ngày hôm nay sẽ ra ngoài tìm.
Biết cả ngày họ đã chưa ăn, Tống Cố Trạch đưa họ mấy bịt bánh mì ngọt và mấy chai nước.
Họ vội cảm ơn.
Đội ngũ sếp hờ hộ tống họ ra ngoài, thấy chiếc xe tải băng băng chạy tới thì quơ tay.
Một anh chàng đội nón lá từ ghế phó lái ló đầu ra, cười thật tươi: "Xong việc rồi hả sếp? Nhanh vậy."
Sếp hờ trợn mắt trắng: "Xong cái con khỉ."
Tống Cố Trạch len lén véo vào hông anh.
Sếp hờ biết điều, mặc dù không cam nhưng vẫn sửa lời: "Còn nhiều khu anh mày chưa xét."
Thấy anh đổi lời thì thanh niên nón lá kinh ngạc lắm, thầm nghĩ hôm nay sếp lạ ghê.
Còn chưa kịp hỏi thì người kế bên đã lười biếng xen ngang: "Có nhanh lên không thì bảo."
Thanh niên nón lá bất đắc dĩ, đành phải xuống xe mở thùng xe tải, "Mọi người lên đây."
Bên trong thùng còn vài người khác, thấy có người được cứu giống mình, trong lòng ai nấy đều thở phào, không phải gì khác, chỉ là khi biết mình không đơn độc thì họ an tâm hơn nhiều rồi.
Sếp hờ cảm nhận được phía trước có đoàn thây ma đi tới, có vẻ khá đông, anh đẩy Tống Cố Trạch lên xe tải: "Em đi với họ đi, hẹn nhau ở con đường phía trước nha."
Tống Cố Trạch không hiểu.
Sếp hờ đưa cậu lên xe, dặn dò thanh niên ngồi ở ghế lái, "Nhớ chăm sóc em ấy cho tốt."
Thanh niên kia không biết có nghe hay không, chán chường dựa vào tay lái.
Sếp hờ nói với Tống Cố Trạch: "Trông nó lười như vậy thôi chứ nó tốt lắm, em không cần lo lắng đâu." anh cười trấn an cậu, yêu chiều hôn lên trán cậu một cái.
Tống Cố Trạch gật đầu, cũng không nhất quyết đòi theo.
Thanh niên nón lá trở lại, bọn họ chạy trên đường.
Chí Viễn không hiểu: "Sao vậy sếp?"
Vừa khuất bóng Tống Cố Trạch, nụ cười trên môi sếp hờ tắt lịm.
Anh quay đầu nhìn đội ngũ của mình, híp mắt, vô cùng nghiêm khắc: "Phía trước có một bầy thây ma, tôi sẽ để các cậu đấu với bọn chúng, nếu không dám ra tay thì khi về rút khỏi quân đội đi!"
Vẻ mặt khi nghiêm túc của anh vô cùng lạ lẫm, cũng rất lạnh lùng, đặc biệt là cặp mắt nâu thẫm kia, giống như đá quý, lạnh băng không chút cảm xúc.
Lúc này ai cũng hiểu là anh đang muốn huấn luyện bọn họ.
Không phải ai cũng dám giết thây ma như mấy người Mai Hồng, thây ma cũng đã từng là người, lý do họ không dám là bởi vì họ chưa từng, cho dù là bắt tội phạm đặc biệt nguy hiểm đi chăng nữa, họ cũng chưa từng giết bất kì ai.
Sếp hờ lên xe, cởi hai nút áo trên cùng, không có nhóc mèo ở đây anh có cảm giác như bản thân nóng tính hơn trước.
Đám người im lặng lên xe.
Chí Viễn lái xe, anh liếc mắt nhìn sếp hờ.
Có lẽ là sếp cũng chưa nhận ra, từ sau khi có dị năng, bọn họ như có con mắt thứ ba vậy, trực giác cũng nhạy bén hơn trước.
Nhưng mà hình như trực giác của sếp mạnh hơn một chút.
Sếp hờ nhắm mắt, xoa mạnh vào giữa chân mày.
Phía trước thật sự có một bầy thây ma.
Bọn chúng bắt được một người dân, đang tụ lại ăn tươi, da thịt con người như miếng khô gà, chúng dễ dàng cắn xé, máu tươi từng giọt bắn ra đất.
Bụng ngực bị chúng ăn không còn vụn thịt, để lộ lớp xương sườn trắng hếu và nội tạng bên trong.
Người bị ăn còn chưa chết, dì khẽ run lên, cũng không biết vì đau hay sợ hãi.
Mặt dì bị xé một mảng lớn, đỏ au trông rất đáng sợ, chân tay dì cũng không còn lành lặn, bị chúng chia ra gặp đến không còn mảnh xương.
Dù thảm như thế nhưng thây ma vẫn không tha cho dì, chúng moi từng đoạn ruột ra ăn ngấu nghiến.
Khi đoàn người sếp hờ đến nơi, dì đã bị gặm sạch, chỉ bộ xương dính vụn thịt và máu tươi minh chứng cho việc dì đã từng là một người sống.
Thây ma nghe tiếng động cơ xe, chúng nó chuyển hướng.
Sếp hờ không cho mấy thằng phía sau nghỉ ngơi, bảo họ ra đánh đuổi thây ma.
Anh sẽ bảo vệ họ khi nguy cấp, nhưng sẽ không nhúng tay vào.
Chí Viễn cầm gậy sắt bước ra, dù anh có dị năng, nhưng dị năng của anh thích hợp khi đánh tầm xa hơn, anh không thể cứ dựa vào nó.
Gậy sắt cao tới hơn người, anh híp mắt quất vào đầu từng con thây ma.
Mấy người phía sau chưa kịp định thần đã bị cuốn vào trận chiến tàn khốc.
Sếp hờ chú ý tới thiếu niên trẻ tuổi, cậu ta lúc này đã bình tĩnh lại, học theo Chí Viễn lấy gậy sắt đánh vào đầu con thây ma.
Động tác không thể giống như Chí Viễn nhẹ nhàng thuần thục, cậu có hơi vụng về, được ở điểm dùng lực rất mạnh.
Đa phần thây ma bị đánh đều không thể đứng lên.
Xem ra đầu là điểm yếu của chúng nó.
Mấy người ai cũng biểu hiện không tồi, ban đầu tuy không dám ra tay, nhưng về sau đã cải thiện hơn nhiều.
Họ nhìn mảnh xương bị gặm không cảm thấy ghê tởm buồn nôn, mà chỉ thấy xót xa thương cảm.
Cái thứ tình người này chỉ nên đối với người.
Còn thây ma thì không nên!
Dẹp mặt tình cảm qua một bên, họ đánh thật sự rất hăng.
Tuy có những lúc suýt bị thây ma cắn trúng, nhưng tổng thể kết quả vẫn rất tốt.
Chiếc xe tải ung dung tới chậm.
Xe vừa ngừng, Tống Cố Trạch liền nhảy xuống, đi đến trước mắt sếp hờ khoe cái máy tính bảng mới tinh.
Nóng giận trong lòng sếp hờ tan theo mây khói, anh vuốt đầu cậu: "Ở đâu vậy?"
Tống Cố Trạch chỉ vào thanh niên lười.
Là anh ấy tặng!
Sếp hờ cười thầm, phất tay với thanh niên: "Cảm ơn nhóc!"
Tống Cố Trạch thấy áo anh không chỉnh tề, cất máy tính bảng đi, gài lại nút áo cho anh.
Thanh niên lười vẫn gác đầu dựa vào tay lái, không có chút phản ứng nào.
Thanh niên nón lá giải thích: "Do lúc nãy đi qua chỗ tiểu đội khác, phải giúp đỡ một chút nên tới chậm, anh không..
Sao chứ?" ánh mắt anh dừng lại ở chỗ bộ xương, giọng nhỏ hẳn.
Thanh niên lười mở mắt ra, không xuống xe mà nói với sếp hờ: "Tôi mất liên lạc với chú Trần rồi, hơn nữa tôi cảm nhận được xung quanh đây có một con thây ma biến dị, có lẽ nó có khả năng cho người ta thấy ảo giác."
_Chương 12_.