Xuyên Nhanh Xong Tui Thành Vua Của Yêu Giới


Bị mất mặt liên tục như thế dù là cha Kế thì cũng có chút tức giận, có điều tuổi tác gã đã lớn, có sóng gió gì mà chưa từng trải qua đâu?
Gã điều chỉnh lại sắc mặt, khiêm nhường hạ giọng: "Chuyện này đúng là cha con chúng tôi sai, chỉ là chúng tôi quá quan tâm tới trận dịch bệnh này thôi."
Sếp hờ không hề cho gã chút mặt mũi nào, lầm bầm: "Quan tâm thì được ích gì? Rõ ràng đang trốn việc."
Ở căn cứ dù là anh đi nữa cũng phải làm này làm kia, gã thì hay rồi, mở mồm ra là lo lắng sợ hãi, nói hoa lệ là vì nước vì dân, thôi, nói thẳng ra đi, rõ ràng là biếng ăn lười làm.
Loại người này đâu đâu cũng có, nếu có thể bản thân anh cũng rất muốn nằm một chỗ mà đếm tiền, nhưng dịch bệnh bùng nổ mà chỉ lo đến bản thân thì lại là không biết điều!
Đội trưởng đội 1 khuyên giải hai bên một lượt mới mở họp.
Tống Cố Trạch cắn một miếng chả giò chiên của Nguyễn Chiêu, ăn đến hai má phình phình.
Tiến sĩ Nguyễn do lao lực quá độ nên đã chết máy, nằm lì một bên.
Thường trợ lý nhập số liệu vào máy tính rồi đưa cho cậu một hộp thuốc mới.
"Theo dị năng càng ngày lên cấp vết thương sẽ càng mau lành lại, mấy ngày tới có lẽ sẽ thấy hơi đau rát, cậu chú ý một chút."
Tống Cố Trạch nhận lấy thuốc, lúc này cửa phòng mở toạt ra - là nhóc nấm tinh, trên đầu nhóc còn có một con chó Cocker bé xíu.
Tí Tẹo sủa hai tiếng lanh lảnh, nhảy từ đầu nhóc nấm xuống, nhào vào lòng cậu.
Tống Cố Trạch ôm lấy nó hôn hôn.
Nhóc nấm tính đưa cho cậu cái bánh bao thịt.
Tống Cố Trạch nhận lấy.

Cái bánh bao này màu xanh rất đẹp mắt, thoang thoảng mùi thơm thanh dịu, được gói vô cùng khéo tay.
Không chần chừ thêm, cậu cắn một miếng.
Nhóc nấm khoe: "Dì nhà ăn nói da bánh có thêm nước lá dứa, rất dinh dưỡng."
Nó thấy ở đây có nhiều đồ ăn thì vui lắm, mỗi khi có món gì mới nó đều được ưu ái thưởng thức trước tiên, chẳng mấy chốc nó đã thân với dì nấu ăn nhất.
...!Chỉ sau Tống Cố Trạch.
Nghe nó nói chuyện thì Tống Cố Trạch bất ngờ lắm, trước giờ thằng nhóc này không mở miệng nói câu nào.
Không ngờ lần đầu tiên nó nói chuyện lại là vì cô nhà ăn.
Có điều bánh bao này thật sự quá ngon, ăn xong một cái cậu vẫn chưa đã thèm.
Cô nhà ăn đúng là làm gì cũng giỏi!
Nhóc nấm ra vẻ người lớn dắt tay cậu: "Dì nhà ăn đang làm thử nhiều món lắm, chúng ta đi ăn thử!"
Tống Cố Trạch nhìn Thường trợ lý, anh gật đầu: "Đã kiểm tra xong rồi, em cứ đi đi."
Tống Cố Trạch lon ton đi theo nhóc nấm, giống như hai đứa trẻ.
Một đứa kiêu căng, một đứa lớn xác.
Tí Tẹo trên tay cậu giống như nghe hiểu, hớn hở sủa mấy tiếng.
Cậu vào nhà ăn, dì nhà ăn làm thử khá nhiều món, đều là mấy món cậu chưa thấy bao giờ.
Dì nhà ăn thấy cậu thì bảo cậu ngồi, dì hơi thiên vị thằng nhóc đáng yêu ngoan ngoãn này.
Lấy cho cậu một phần thức ăn, dì than thở: "Mấy ngày nay chẳng biết vì lý do gì mà mấy người có dị năng ăn rất nhiều, sức ăn như lớn hơn gấp đôi vậy."
Mấy người đi làm nhiệm vụ về rồi lại than đói, dì thấy họ cực khổ nên làm thêm một phần đồ ăn vặt.
Có điều nhiều quá thì dì lo không xuể nên quyết định làm chả giò chiên với gỏi cuốn.
Chả giò thì chỉ đơn giản, gỏi cuốn thì cứ chuẩn bị nguyên liệu rồi để đấy, ai muốn ăn thì tự cuốn, dì bớt việc hơn rất nhiều.
Rảnh tay làm mấy món ăn nhẹ, đem cho cấp trên và mọi người một phần.
Dì làm đậu hủ chiên, bánh tráng trộn, bánh tránh cuốn, khoai lang chiên, khoai mỡ chiên.
Tống Cố Trạch gấp một đũa đầy bánh tráng trộn, cảm thấy mình yêu chết cái món này mất thôi!
Tí Tẹo vùi đầu ăn cơm của nó trong chén nhỏ, này là dì nhà ăn đặc biệt làm cho nó, ít muối ít dầu.

Ăn no nê, dì nhà ăn cho cậu cái túi dầu lớn có nhiều ngăn, bỏ mỗi món một ít.
"Đây, đem về cho sếp của nhóc ăn đi, cô đi đưa cho mấy thằng ham ăn ngoài kia."
Tống Cố Trạch ngoan ngoãn nhận lấy, mấp máy môi nói cảm ơn.
Nhóc nấm không đi theo, nó ăn khoai mỡ đến cái miệng bóng nhẩy.
Cậu ra đợi sếp ở băng ghế trước căn cứ, như vậy anh vừa về liền thấy cậu ngay.
Cậu nhìn xe tải từng chiếc chạy vào, người dân được cứu đều ở trong đó.
Trong đó còn có một chiếc xe được đánh dấu là xe chở lương thực, không biết bên trong có chứa gì.
Cậu đợi một hồi thì sếp trở về, anh đi cùng với chị đẹp áo dài và đội trưởng đội 1.
Thấy cậu ngồi dưới bóng mát thì anh đau lòng lắm, anh tăng tốc chạy tới: "Em thật là, ngoài trời nóng lắm, sao em không về phòng?"
Tống Cố Trạch khoe bao giấy dầu, sếp hờ thở dài, không nói thêm, ôm lấy cậu.
Anh nhận lấy hộp thuốc cất đi mới cùng cậu chia nhau ăn quà vặt.
Hai người kia không cùng anh ngồi xuống mà vào căn cứ.
Đi ngang qua, chị đẹp nhìn cậu một cái, sau đó nhìn sếp hờ, nhỏ giọng thở than: "Đũa mốc mà đòi chòi mâm son."
Lời này không phải nói Tống Cố Trạch, mà là nói sếp hờ.

Làm bạn với nhau lâu như vậy, cô biết rõ anh là người như thế nào.
Chẳng những nóng tính mà còn thiếu kiên nhẫn, lúc nào cũng bày vẻ mặt cả thế giới nợ anh ta cả tỷ đồng.
Chẳng biết nếu hẹn hò thì có chăm sóc nổi người ta không nữa.
Đội trưởng đội 1 tò mò nhìn qua, thấp giọng cười.
"Thật ra anh lại thấy rất hợp nhau ấy chứ.

Tí Nị có sự nghiệp, có ngoại hình, chỉ cần sửa lại tính tình một chút là được ngay."
Sếp hờ còn không biết đồng nghiệp bên cạnh cảm thấy anh không xứng với người ta, anh còn bận há miệng cho Tống Cố Trạch đút ăn đây này!
Ôi trời bận quá đi!
Tống Cố Trạch kế bên lại nghe rõ ràng, cậu không vì thế mà kiêu căng, cậu biết rõ kiểu bạn bên cạnh sếp hờ.
Chị đẹp và anh sếp lớn là kiểu mở miệng thì bảo bạn không hợp với người ta, nhưng nếu cậu dám làm tổn thương sếp hờ thì họ là người đầu tiên không tha cho cậu.
Sếp hờ dắt tay Tống Cố Trạch vào căn cứ.
Người bị thương được khiêng vào khu điều trị.
Ở đó có một nhóm dị năng chữa cho bọn họ, Tống Cố Trạch thấy vậy cũng đi vào giúp.
Cậu vẫy tay tạm biệt sếp rồi vào phòng bệnh.
Căn phòng sáng sủa, không có nhiều đồ đạc lắm.
Để phòng ngừa trường hợp đang chữa trị lại hết dị năng, căn cứ để lại cho họ một hộp tinh hạch.
Người bị thương được sắp xếp ngay ngắn theo tình trạng vết thương nặng đến nhẹ.
Người bị thương nhẹ nằm ở bên trong cùng.
Tất cả họ đều là dị năng giả nên sẽ không bị nhiễm vi rút X - 1.
Cậu truyền dị năng vào cho một nữ quân nhân, cô là người bị thương nhẹ nhất.
Cánh tay trái cô bị róc mất phần thịt, máu thịt đầm đìa khiến tay Tống Cố Trạch hơi nhói.
Nữ quân nhân kia vẫn tỉnh táo, dù đau đến sắc mặt tái nhợt vẫn an ủi cậu.
Dị năng hệ mộc đi một vòng trong cơ thể cô, rồi lại tập trung vào cánh tay.
Dần dần, lớp thịt mới dần mọc ra, tốc độ hơi chậm nhưng nữ quân nhân lại không thấy đau đớn.
Cô trợn mắt nhìn tay mình mọc thịt, có cảm giác như sống lại một lần nữa!

Cuối cùng, cánh tay cô mọc ra một lớp da non bao bọc phần thịt vừa mọc lên.
Tống Cố Trạch lau mồ hôi trên trán, cười mỉm.
Dị năng của cậu tuy hơi chậm nhưng vẫn rất có ích!
Cậu nghe mấy người quân nhân bị thương nặng được chữa trị đến mức kêu oai oái thì tâm trạng tốt hơn.
Không còn cảm giác bất an lúc nãy nữa.
Ông trời lấy đi sức tấn công, phòng thủ của dị năng hệ trị liệu, nhưng bù lại cho họ nguồn dị năng to lớn và sự tái sinh nhanh chóng.
Dị năng của trị liệu giả ít nhất nhiều hơn cậu gấp hai, gấp ba lần.
Này là còn chưa nói đến họ mới chỉ có cấp 1, cấp 2!
Tống Cố Trạch còn chưa biết bản thân làm sao cảm nhận được cấp bậc thì lại có thêm vài người đi vào.
Là đội cứu hộ của căn cứ kế bên!
Họ phân loại những người đang hấp hối đi vào mỗi căn phòng riêng biệt, tuy ít nói nhưng lại vô cùng chuyên nghiệp!
Mắt Tống Cố Trạch sáng như sao, cậu cảm giác được cấp của họ cao hơn cậu nhiều lắm.
Bên ngoài truyền đến âm thanh chói tai, Tống Cố Trạch bịt tai lại.
Chỉ giây sau, âm thanh liền biến mất.
Quân đội được triệu tập, Tống Cố Trạch không bận tâm chuyện bên ngoài được, bởi vì trưởng nhóm nói: "Đừng lo lắng, chúng ta cần hoàn thành trách nhiệm bản thân!"
Tuy là nữ nhưng giọng nói của cô lại rất chắc nịch.
"Vâng!"
Tiếng bước chân bên ngoài hơi lộn xộn, nhưng lẫn trong đó còn có tiếng chân oai vệ.
Một người thường đi vào thông báo cho họ: "Có ba người dẫn theo một đám nhóc tới đây! Phía sau là đàn thây ma đông đảo, quân nhân đã chặn đứng bọn chúng rồi, mọi người chú ý cẩn thận!"
Nói xong người đó đi mất.
"Đừng khẩn trương! Nếu khẩn trương chính là do bản thân tự mình dọa mình, chúng ta chỉ cần nghĩ tới bệnh nhân trước mặt là được."
Không để bầu không khí trầm xuống, trưởng nhóm nói.
Mọi người gật đầu, không để sợ hãi cắn nuốt lý trí, đều đồng lòng cứu người bị thương.
Đúng là lên được chức trưởng nhóm thì phải có gì đó hơn người, Tống Cố Trạch im lặng nghĩ.
"Mau mau!"
"Nhanh lên, bên trong có một nhóm dị năng chữa trị!"
Bên ngoài ồn ào, giây sau, cô giáo cõng Minh Ngọc vào.
Cả người cô đầy máu, tất cả đều là máu của Minh Ngọc!
Trên người Minh Ngọc không có chỗ nào lành lặn, tay phải giống như bị xé toạc, cơ thịt đứt lìa khồng đồng đều.
Bụng bị gặm mất hơn nửa, trong từng mảng màu đỏ vẫn thấy được bội tạng bên trong.
Hai chân cô đều bị gặm nát, cả xương cũng không chừa.
Khuôn mặt mất đi bên má trái, máu chảy xuống ngực, ở đó, ngực cô bị thủng mất một lỗ.
Tống Cố Trạch nhìn sơ qua lòng liền lạnh lẽo, từ nhỏ cậu đã rất nhạy bén với sống chết, thậm chí khi nhỏ có một ông chú khỏe mạnh đến nhà cậu chơi, cậu vẫn cảm giác được ông ta sắp chết.
Quả nhiên khi rời khỏi nhà cậu, ông ta đột nhiên chết không rõ nguyên nhân.
Khi đó cậu còn rất nhỏ, bị dọa sợ đến ốm mấy ngày liền.
Cậu cảm nhận được...!Minh Ngọc sắp chết.
Giống như có một bóng đen đang đứng bên cạnh cô, kiên nhẫn đợi con mồi chết.
Dù trải qua bao nhiêu lần Tống Cố Trạch đều kinh hãi như cũ, tay cậu hơi run, chỉ biết nhìn Minh Ngọc được khiêng vào phòng bệnh.
Cậu hơi khó tin, chỉ trong một đêm, cuối cùng đã có chuyện gì xảy ra?

Cô giáo khóc hết nước mắt, theo Minh Ngọc vào phòng.

Đội chữa trị cũng không ngăn cản.
Kiểm tra mới rợn người, trái tim Minh Ngọc bị cắn hết phân nửa, dị năng của cô điên cuồng chảy theo đường mạch máu, chúng vừa thay thế chức năng vẫn chuyển oxi, vừa phục hồi tim.
Có điều dị năng của cô còn thấp, chỉ có thể vận chuyển oxi cho các tế bào, đến bây giờ, dị năng cũng đã cạn kiệt.
Đội dị năng nhanh chóng điều người chữa trị cho cô.
Nhưng bản thân Minh Ngọc biết mình sắp không qua khỏi.
Cô nắm chặt tay cô giáo, thều thào: "Chị ơi..

Mấy đứa..

Mấy đứa nhỏ có sao không chị?"
Cô giáo khóc nất, vội lắc đầu: "Đám nhỏ không sao cả! Em phải ráng lên."
Người chữa trị cũng nói: "Đợi tôi một chút, cô hãy ráng cầm cự."
Minh Ngọc cười tươi nhưng đôi mắt lại ngân ngấn nước, cô hơi mở miệng, giống như muốn nói điều gì.
Máu đọng ở cổ họng như không đợi kịp mà tràn ra, thấm đỏ cả chiếc áo sáng màu.
Dù tới bây giờ đôi mắt cô vẫn sáng long lanh như cũ, giống như đang nhìn về tương lai rực sáng.
Mà cũng giống như ngẫm lại quá khứ yên vui, khi cô cùng ba đi du lịch, hoặc giản đơn ngồi cùng một bàn ăn.
Tất cả đều giống như hôm qua vậy.
Cô hơi nở nụ cười.
...!Ba cô, hẳn sẽ giận lắm.
Minh Ngọc siếc chặt lấy tay cô giáo, gương mặt thoáng ửng hồng, cố nói rõ ràng: "Ba..

Ba em, chị ơi..

Chị.."
Lời còn chưa xong, máu từ ngực trào ngược lên cổ họng, Minh Ngọc ho sặc sụa.
Người chữa trị vội ngăn cản cô, nhưng bình thường chị vốn là một người ít lời, cuối cùng chỉ thốt ra được ba chữ: "Đừng nói nữa."
Minh Ngọc lắc đầu, siếc chặt tay cô giáo khiến các đốt ngón tay trắng bệch — "Chị ơi..

Ba em.." — cô chẳng thể thốt lên chữ nào nữa.
Cô giáo nắm chặt tay Minh Ngọc, nước mắt tuôn như mưa, cô lắc đầu: "Em phải ráng lên! Em sẽ không sao đâu, ba em còn đợi em báo hiếu, Minh Ngọc..

Minh Ngọc!"
Minh Ngọc không đợi được khi cô trả lời, đôi mắt nhắm nghiền, mất đi hơi thở.
Cô bị thương quá nhiều chỗ, tốc độ dị năng không bù được với tốc độ mất máu.
Đôi tay Minh Ngọc vẫn nắm chặt tay cô giáo, gửi gắm nhiều thứ.
Người chữa trị không truyền dị năng cho cô nữa, cô giáo vội giữ chị lại: "Chị ơi, còn cứu được mà! Minh Ngọc em ấy—"
"Thưa chị." người chữa trị cắt ngang lời cô giáo, lựa chọn nói ra lời tàn nhẫn: "Thương nhân đã qua đời rồi, mong chị báo lại với người nhà em ấy."
"Tôi vô cùng thương tiếc." chị cúi người, giọng nói như làn nước không chút gợn sóng.
Người chữa trị lúc trước là một bác sĩ ngoại khoa.
Chị đã trải qua nhiều điều hơn người bình thường cho nên trầm tĩnh hơn.
Chị lấy một tấm khăn trắng trải lên mặt Minh Ngọc, mở cửa ra ngoài.
Phòng bên có một cô bé, hình như đã chữa trị thất bại, cô bé khóc lóc liên tục nói xin lỗi.
Chị loáng thoáng nghe âm thanh nức nở của cô bé — "Chị ơi, em, em.." — một tiếng nấc — "Em không cứu được anh ấy, em xin lỗi."
Chị nghiêng đầu, giống như nhìn thấy bản thân mình năm xưa, cũng chẳng hề đi đến quan tâm an ủi cô bé mà quay người chữa trị cho người khác.
Rồi sau này đứa trẻ đó cũng hiểu ra thôi, khi nhìn quá nhiều sinh mạng rời khỏi cõi đời, người ta sẽ trở nên vô cảm với nó.

Khi nghe tin Minh Ngọc không qua khỏi, sếp hờ im lặng rất lâu, rồi mới lấy bộ đàm gọi điện cho chú Trần — người vẫn luôn đi tìm con gái.
"Vâng ạ..

Tìm được rồi, chú mau về đi."
"..

Chú à, chú phải chuẩn bị tâm lý.."
"..

Vâng.."
Tống Cố Trạch mờ mịt ló đầu ra.
Sếp hờ sờ đầu cậu.
Quốc Anh nhìn ra ngoài sân, anh chau mày: "Tôi chắc chắn rằng, khi chạy về căn cứ không hề gặp nhóm người Minh Ngọc."
Gia Huy bên cạnh không hiểu, nó chần chừ hỏi lại.
Quốc Anh giải thích: "Có nghĩa là có ai đó đã che đi nhóm người Minh Ngọc." — rất có thể là con thây ma dị năng ảo giác kia — "Người đó đã tạo ảo giác trên đường Minh Ngọc về, khiến cô ấy không nhìn thấy bất kì ai, và chúng ta cũng không nhìn thấy cô ấy."
Một đường dẫn về căn cứ.
Tống Cố Trạch không hiểu, chẳng phải như vậy sẽ rất tốn dị năng sao? Hơn nữa dẫn Minh Ngọc về căn cứ không phải hành động vô nghĩa à?
Ngay lập tức một suy nghĩ lóe lên trong đầu cậu, Tống Cố Trạch lắc đầu phản bác.
Một người quân nhân ôm xác Minh Ngọc vào bao vải, lát nữa sẽ hỏa thêu.
Chẳng ngờ anh lại thấy sau lưng cô có vài đường như dao rạch.
Anh tò mò hơi kéo phần áo phía sau ra, thấy đó là một cái mặt cười được 'vẽ' đơn giản.
Anh giật mình, vội đi báo cho đội trưởng hay.
Truyền đến tai sếp hờ, anh kiểm tra.
Cái mặt cười này đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, được rạch rất lớn, chiếm hơn phân nửa lưng của Minh Ngọc.
Sếp hờ như muốn cắn nát răng mình.
"Nó đang khiêu khích chúng ta!"
Anh thậm chí có thể tưởng tượng đến cảnh, Minh Ngọc bị kéo vào đàn thây ma.
Thây ma cắn xé cô ấy, mà kẻ đầu xỏ lại thản nhiên như không cầm dao rạch vào lưng cô ấy.
Nó còn 'tận tình' dẫn cô giáo về căn cứ.
Giống như một bạt tay tát thẳng vào mặt quân nhân.
Tống Cố Trạch vuốt mặt anh.
Sếp hờ nắm lấy tay cậu, đôi mắt kiên quyết.
Chẳng mấy chốc chú Trần đã trở về.
Tống Cố Trạch nhìn chú Trần tuyệt vọng nhận xác con mình, lại nhìn tấm lưng của chú cong dần.
Cậu không hiểu nổi cảm xúc của chú ấy, chỉ thấy tiếc thương trong lòng.
Lễ tang diễn ra vào buổi chiều cùng ngày.
Ngoại trừ Minh Ngọc còn có hai chiến sĩ không qua khỏi, chưa hết, còn có những người chết trong bầy thây ma, cả xác cũng không được tìm về.
Những tấm chân dung dựng lên khắp bàn dài, đó đều là những chiến sĩ trẻ tuổi.
Trong đó, đặc biệt nhất là một thiếu nữ.
Cô mặc áo dài, hình như đây là tấm hình thẻ khi cô chụp ở trường.
Thiếu nữ xinh xắn nở nụ cười, đôi mắt giống như được tô điểm bởi muôn ngàn vì sao, cô tràn ngập khát vọng với tương lai.
Mà phía trước nụ cười xin xắn đó.
Lại là người cha khóc đến như đứt từng đoạn ruột.
Cô — Trần Minh Ngọc.
Hưởng thọ 18 tuổi.
_Chương 16_.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận