“Ăn.” Giang Khanh dùng cái nhìn đối với thiểu năng trí tuệ nhìn Nhị Cẩu.Nhị Cẩu :….
Cứ cảm thấy bị xem thường là thế nào.Nhưng chưa kịp gắp thức ăn bỏ vào miệng thì vấn đề lại tới , một thằng mặt cá trê , bụng như sắp đẻ từ đâu đi tới, mặc một bộ áo dài màu lục, đằng sau còn dắt thêm đám tuỳ tùng trông uy thế lắm , đang nghênh ngang bước về phía cô.Chưa kịp ăn mà gặp con hàng này rồi, giờ còn có thể nuốt tiếp được à ? ….dĩ nhiên là nuốt tiếp được rồi.
Chẳng thèm nhìn mấy con hàng kia, Giang Khanh vẫn chuyên tâm vào đống thức ăn trên bàn.Đám Cẩu Cẩu thấy chị đại nhà mình như thế thì không khỏi bội phục, một con lợn loè loẹt đứng lù lù thế kia mà chị vẫn có thể nuốt vào được ,lợi hại a.“Các người không ăn à? Ở đó nhìn có no nổi không ?”Đám Cẩu Cẩu lúc này mới hoảng lại tinh thần , bắt đầu đánh chén, hz… có thực mới vật được đạo, xấu thế nào cũng bỏ qua được hết , phải ăn trước đã.Thấy đám người trước mặt vẫn bình thản ăn cơm, đặc biệt là cô gái trước mắt , Ngu Đản mặt nhăn lại càng làm cho cái bản mặt đã giống lợn nay chẳng khác gì con lợn, hếch mũi lên với cô nói:“Gia vừa ý mày rồi, cùng gia đi thôi, gia sẽ đối xử với mày thật tốt.”Nói xong còn chẳng xem cô ra gì mà nhìn về phía sau, tụi đàn em của Ngu Đản liền đi tới chuẩn bị nắm cô lôi lên, động tác thuần thục như thế chắc không phải lần đầu rồi, nhưng những người xung quanh chẳng ai lên tiếng cả, chỉ nhìn về phía Giang Khanh với thái độ xem kịch vui, hả hê khi người gặp hoạ .“Ầy, lần này là cô nương nhà ai nữa đây, tên Ngu Đản này đúng là ai cũng không chưa.”“ Trách cô ta xui xẻo thôi .”“Cô gái đó xinh đẹp thế, nếu mà chiếm được Ngu Đản có số hưởng thế rồi còn gì,… là tôi tôi cũng muốn à ,hahaha”Giọng nói bàn tán, xì xào xung quanh, tràn đầy ác ý, bọn Cẩu Cẩu thấy chị đại sắp bị tóm thì không khỏi lo lắng, không phải lo lắng cho cô mà lo cho bọn kia.Đám Cẩu Cẩu không khỏi hướng mắt về phía Ngu Đản như nhìn thấy cái bóng của mình trước đây , đúng là trẻ người non dạ , tồn tại không tốt à, sao cứ thích tìm đường chết thế.Bắt gặp ánh nhìn quái dị hơi mang thương hại?? của đám Cẩu Cẩu , Ngu Đản còn mờ mịt chưa hiểu chuyện gì thì đã nghe thấy tiếng hét thảm thiết.Những người lúc nãy còn hùng hổ chuẩn bị lôi cô lên nay đều nằm la liệt giữa sàn nhà kêu vang đau đớn, chỉ còn lại Ngu Đản đứng mờ mịt ở đó, cả người run lên theo bản năng, sợ hãi nhìn về phía cô như con lợn chuẩn bị đợi làm thịt.Quá trình thay đổi quá nhanh khiến cho những kẻ bàn tán xung quanh cũng phải há hốc mồm, yên tĩnh lại , bọn họ còn chưa kịp thấy gì thì đám người kia đã bị đo ván hết rồi.Cô nương kia đáng sợ thật, cứ tưởng chỉ là bình hoa xinh đẹp ai ngờ lại là cao thủ à.Tiếp theo đó không cần phải nói, Ngu Đản bị đạp ngã dưới đất, không ngừng bị Giang Khanh đánh.Không nhiều lời đánh hả giận trước đã, nói trước dễ sinh chuyện.Đến khi kẻ dưới đất mặt mũi biến dạng đến cha mẹ có tới cũng không thèm nhận thì cô mới dừng tay , lên tiếng :“Con lợn nhà mi tưởng ông không lên tiếng là thích làm gì thì làm à.Mặt đã như lợn mà cái đầu cũng chỉ toàn phân lợn , mày nhìn bà chỗ nào mà cần mày bao nuôi, mày nuôi nổi chắc.
Mày tưởng người mày nhiều mà ngon à, khinh bà ít người à.
Bà không nói là vì bà không chấp với thứ lợn mày , mà mày nói kiểu gì còn văng nước miếng vào đồ ăn của bà thế hả , con lợn lòe loẹt ?”Đám Cẩu Cẩu : Chị à , chủ yếu chị đánh người là vì người ta có nhiều đàn em hơn chị đúng không ???Ngu Đản thật hối hận, nếu có thể quay lại ai lại muốn chạm vào cái con người bạo lực này, ai mà ngờ cái người trông yếu ớt, mảnh mai lại khoẻ đến thế ,mẹ ơi, con muốn về nhà, thế giới thật đáng sợ !!!Ngu Đản dùng giọng nói thều thào như sắp chết của mình lên tiếng : “ Chị ơi, chị tha cho em , em có mắt mà không thấy thái sơn , em xin thề từ nay không dám nữa, chị tha em lần này đi , chị muốn gì em cũng cho.” vừa nói vừa phối hợp với hai hàng nước mắt nước mũi tèm nhem , thảm không nỡ nhìn thẳng .Càng nhìn càng thấy thảm , bọn Cẩu Cẩu không hỏi có chút thương hại nhìn Ngu Đản , xem ra ngày xưa họ còn được chiếu cố nhiều.“Ngươi mắng ta?”Ngu Đản lần này thật sự là thở không nổi nữa rồi , hắn nói từ nào mắng cô chứ , cái não cong cong vẹo vẹo của cô nghĩ theo hướng nào hay thế hả ???Đám Cẩu Cẩu :….
Quen rồi, thật sự quen rồi , mạch não chị đại rất thanh kì , không nên đánh đồng.Đám quần chúng:…“Nói gì thì nói , đừng có nghĩ trang đáng thương, bữa ăn này các ngươi lo mà trả , trả thêm phí bồi thường tinh thần nữa , tổng hết 100 lượng bạc ,muốn giao luôn hay viết giấy nợ , hử ?”Ngu Đản :…Cái gì mà tổn thất tinh thần, nghe không hiểu à, đây có phải là tiếng người không , không, không phải, cô ta là ma quỷ nào phải người.Làm gì có ai đánh người ta đến sống dở chết dở xong còn thản nhiên đòi tiền , mà đòi tận 100 lượng.
Đến tận đây , hắn không khỏi hoài nghi bản thân ra ngoài không xem ngày, vẫn là trở về nhờ mẹ hắn đi xem vận hạn cho hắn đi.Nghĩ gì thì nghĩ, cuối cùng Ngu Đản vẫn phải gạt lệ , thoi thóp cầm bút viết giấy nợ.Không viết không được, sẽ bị đánh chết đó.Trận khôi hài cũng ở đây kết thúc, để lại một đám người còn đang hoài nghi nhân sinh không tin vào mắt chó của mình .Không ít người còn tò mò về cô gái kia, không biết là con nhà ai mà đáng sợ thế, dám đánh bầm dập con trai cưng của đại địa chủ làng này.Xem ra cũng không phải là thân phận đơn giản gì.
Một đám bắt đầu não bổ về thân phận của Giang Khanh.Sau khi vừa được đánh người miễn phí và được ăn một bữa không tốn tiền, tâm trạng của Giang Khanh cũng tốt lên , lại tiếp tục cuộc thực địa của mình.
Nói là thực địa cho sang mồm nhưng thực tế chính là:“ Cái cửa hàng này được đấy.
Mua!”“Nhà hàng khi nãy cũng ổn đấy.
Mua!”“Tiệm này được đấy .Mua!”“Cái …”Nói tóm lại là MUA ! MUA!!MUA!!!!!!Đám Cẩu Cẩu cảm thấy chị đại nhà họ không phải là chân vàng nữa rồi , là chân kim cương đó ,bọn họ đi theo cô chỉ là để làm cu li thôi , cô kêu mua bọn họ đưa tiền thu giấy đất cửa hàng,..Mà cái tốc độ mua này, nhà chị đại họ có mỏ vàng hay sao ấy, mua chẳng thèm hỏi giá, thích là mua, không bán ? Tạp tiền đến khi nào bán thì thôi.Cuối cùng, sau cả một chuyến đi thực địa mệt mỏi mà theo Giang Khanh cho rằng thì cuối cùng cô cũng dừng lại và quyết định chuẩn bị lên đường đi tiếp .Nhưng ai giải thích cho cô cái tình huống gì đang xảy ra thế này ???Lại cái tụi não lợn nào nữa đây , chẳng lẽ thể chất của cô là xui xẻo sao ? Nếu không đi đâu cũng gặp rắc rối thế này.Nghĩ thế nhưng cô vẫn dắt đám trẻ nhà cô trốn đằng sau mấy lùm cây cắn hạt dưa xem diễn.
Hạt dưa ở đâu ra? Đừng hỏi ,có ăn là được rồi.Trước mắt , tình hình có thể thấy là một đám mặc đồ đen đang bu vào giết một thằng mặc đồ trắng và có vẻ tên mặc đồ trắng cũng sắp chuẩn bị được cho lên bàn thờ ngắm gà khoả thân luôn rồi, cũng chẳng cầm cự được bao lâu nữa.Đang lúc xem bộ phim hành động chuẩn bị tới hồi kết , thì mấy đứa con chồng trước lại lên tiếng :“Chị ơi, chúng ta không chạy sao chị, tụi kia đáng sợ quá, chúng em không muốn bị giết đâu.”“Thôi , sợ quá không chạy nổi .Tụi mày thích thì chạy đi, ta không phụ trách lượm xác đâu.”Miệng nói sợ nhưng biểu cảm của cô thì vẫn cứ đơ đơ như thường, chẳng có chút gì lo sợ cả, càng giống như tâm tình rất tốt khi được xem giải trí miễn phí.Đám Cẩu Cẩu : ….
Chị như thế sẽ mất chúng em đó ,tỏ ra chút quan tâm với nhân viên của mình đi chứ!!!Nói thế nhưng khi thấy Giang Khanh không di chuyển ,họ cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đứng đằng sau cô quang kháng hiện trường.
Dù sao mặc cuộc đời có đầy giông tố, khủng bố nhất vẫn là chị đại, không sợ !!!!.