Nhìn đồ vật vô căn cứ xuất hiện trước mắt, Báo tinh có chút khiếp sợ: “Đại vương, cái này, đây là cái gì vậy ạ?”
Tâm tình Khương Lâm cực kỳ tốt, nhìn về phía Báo tinh cũng lộ ra nụ cười, “Đây là công cụ dùng để làm đồ ăn ngon.”
Báo tinh gãi đầu một cái, không hiểu đồ ăn ngon là thứ gì.
Nhìn dáng vẻ của đại vương, giống như là tự làm.
Nhưng nếu là ăn, chẳng lẽ không phải là trực tiếp nhét vào bụng là được sao? Tại sao còn phải lãng phí thời gian để làm?
Trời sinh Báo tinh có tính tò mò, Báo tinh thấy tâm tình của Khương Lâm rất tốt, ngẫm nghĩ một phen, cảm thấy hôm nay hẳn Bạch Cốt đại vương sẽ không đột nhiên nổi giận đánh yêu, liền tìm một địa phương không gần không xa ngồi đàng hoàng, muốn xem rốt cuộc Khương Lâm muốn làm gì.
Khương Lâm nhìn hai con gà rừng kia, Báo tinh làm việc nhanh nhẹn, hai con gà rừng này được xử lý theo yêu cầu của hắn vô cùng sạch sẽ.
Hắn hài lòng gật đầu.
Ở thời điểm này pháp thuật đặc biệt thuận lợi.
Hắn cầm một con gà lên, cũng không cần dùng đao, một đạo pháp thuật liền cắt thành những miếng thịt xinh đẹp.
Khương Lâm không có thiên phú nấu ăn, hắn đem từng miếng thịt gà đặt vào trong nồi sạch sẽ, thêm chút dầu muối, lại làm phép dẫn một chút nước suối bỏ vào.
Với một cái búng tay, lửa bùng lên dưới đáy bếp lò.
Báo tinh một mực mờ mịt nhìn chằm chằm nơi này bị ngọn lửa đột nhiên xuất hiện làm hoảng sợ, “Ngao ô” một tiếng, lập tức nhảy lên trên cây, chẳng biết từ lúc nào móng vuốt đã lộ ra nắm chặt thân cây.
Nàng ta khẩn trương nhìn đám lửa kia.
Lửa là thứ mà yêu quái rất sợ.
Lần duy nhất thời điểm thấy lửa chính là lúc sấm sét đánh vào nhóm thảo dược và cây cối trên núi dẫn đến xuất hiện lửa.
Sấm sét xưa nay là khắc tinh của yêu quái, bọn họ đối với thứ liên quan đến sấm sét là lửa trong lòng đầy sợ hãi.
Trước mắt Khương Lâm không có thời gian để ý đến nàng ta.
Hắn đem nồi cháo gà kia đậy nắp lại từ từ hầm, lại nhóm thêm một đống lửa ở bên kia, tìm nhánh cây sạch sẽ xiên vào con gà rừng còn lại, làm phép rồi nướng nó trên đống lửa.
Rồi sau đó lại ở trong không gian lựa chọn, lục lọi tìm thấy nấm hương.
Nói đến nấm hương, thì không thể không nhắc đến việc không gian bên trong chiếc nhẫn phỉ thúy có chỗ tốt.
Mặc dù người sống không thể đi vào, nhưng không gian này đối với thực vật vô cùng thân thiện, bất kể là hạt giống hay cây cối, chỉ cần bỏ vào là có thể luôn giữ trạng thái tươi mới, thậm chí để một khoảng thời gian có thể thấy rõ so với lúc mới bỏ vào còn tươi mềm hơn.
Hệ thống thấy Khương Lâm lấy nấm hương từ trong không gian ra, trước mắt tối sầm.
Nhưng mà điều này chưa tính là kết thúc.
Đợi tới lúc thấy Khương Lâm quen cửa quen nẻo dùng linh lực thúc đẩy cây sinh trưởng tạo ra một giỏ nấm hương, hệ thống cảm thấy, mình mơ hồ bị chọc tức đến mức có xu hương sinh tâm ma.
“Khương Lâm!” hệ thống không còn muốn gọi ký chủ, “Linh khí trong không gian phỉ thúy là trân phẩm cực kỳ khó tìm, công pháp ngươi tu hành là một trong những công pháp thượng phẩm.
Sao ngươi lại dùng nó để trồng rau?”
Khương Lâm vừa dùng pháp thuật khống chế nước để rửa nấm hương, vừa đáp, “Có vấn đề gì không?”
Lại là giọng điệu không thèm đếm xỉa đến!
Hệ thống phát cáu sắp mất đi lý trí: “Ngươi, ngươi, ngươi….”
Chức năng ngôn ngữ của hắn hiển nhiên không phát triển cho lắm, ngươi nửa ngày cũng không nói được thứ gì khác.
Khương Lâm rửa sạch nấm hương, để ở một bên, thờ ơ lạnh nhạt nói, “Đại khái ta suy đoán một chút, dựa theo giả thiết trong tiểu thuyết tu tiên, hệ thống nhà ngươi nhất định đến từ một thế giới tu chân rất lợi hại.
Trên đời này, người mạnh là vua, mọi người đều cố gắng tu luyện, tâm nguyện của cả đời là trở thành một cường giả, hết thảy những thứ khác, bao gồm ham muốn ăn uống đều là vật ngoài thân, đại đa số mọi người đều coi nhẹ chúng phải không?”
Hệ thống hừ một tiếng , “Nếu người đã biết thì tại sao lại còn cố ý làm như vậy chứ?”
“Ngược lại cũng không phải là cố ý.” Khương Lâm nói, “Dẫu sao, thế giới của người cùng thế giới mà ta sinh sống hoàn toàn khác nhau.”
Khương Lâm nhìn trời, giọng thâm trầm, lại mang giọng điệu nhàn nhạt mang vẻ hoài niệm, “Hệ thống, ở thế giới của ta, quốc gia của ta, trước khi tiến vào thời kỳ mạt thế, có một câu nói vô cùng triết lý, ngươi có biết không?”
Hệ thống ngạc nhiên trước dáng vẻ nghiêm túc của hắn, không nhịn được cũng nghiêm túc nói, “Nói cái gì?”
Khương Lâm nói từng chữ một, “Người là sắt, cơm là thép, một bữa không ăn sẽ đói!”
“Cho nên.” hắn nghiêm túc nói, “Thực phẩm là thứ quan trọng nhất đối với con người.
Đối với ta mà nói, không có gì có thể so sánh với bữa ăn ngon được … đây là tín ngưỡng của ta, ngươi hiểu không?”
Hệ thống:”…”
Chuyện này vượt qua nhận biết của nó.
Nhưng dáng vẻ này của ký chủ quả thật hết sức đứng đắn.
Nó mờ mịt hỏi, “Là như vậy sao?”
“Đương nhiên là như vậy!” giọng Khương Lâm khẳng định, “Cho đến bây giờ tôi cũng không phải à người hay ăn nói lung tung.”
Tín ngưỡng là điều vo cùng nghiêm túc và cao thượng, hệ thống nghĩ một chút, cảm thấy mình quả thật không nên dùng tiêu chuẩn của bản thân để yêu cầu ký chủ.
“Vậy, vậy ta mặc kệ ngươi.” hệ thống quyết định sau này thấy ký chủ lấy đồ ăn từ trong không gian ra, nó sẽ giả bộ mình bị mù.
Nó nói, “Nhưng ngươi ăn thì ăn, vẫn phải tuân thủ khế ước của chúng ta, hoàn thành tốt nhiệm vụ.”
Khương Lâm hoàn toàn không ngờ được có thể lừa dối hệ thống này dễ như vậy.
Hắn sửng sốt một chút, lương tâm có tia bất an hiếm thấy.
Dĩ nhiên, cũng chỉ thoáng qua mà thôi, gió thổi một cái liền tan biến.
Hắn nói với lời lẽ chính đáng, “Dĩ nhiên, nếu ta đã cùng ngươi ký kết kế ước, tất nhiên sẽ hoàn thành nhiệm vụ thật tốt.”
Ngay sau đó hệ thống không nói nữa.
Lúc này nồi canh cũng soi, Khương Lâm giở nắp nồi lên, mùi thơm thoảng thoảng bay ra.
Hắn bỏ nắm hương đã được rửa sạch vào, lại điều chỉnh ùi vị, lần nữa đậy nắp lại.
Rồi sau đó vui sướng ngồi ở bên vỉ nướng đơn sơ kia, thu về linh lực, chủ động hưởng thụ khoái cảm khi ăn đồ ăn ngon.
Gia vị được thoa lên từng lớp từng lớp một, mùi gà nướng thơm lừng dàn dần tràn ngập.
Ban đầu vẫn chỉ là mùi thơm thoang thoảng,, lỗ mũi của báo tính đứng ở trên cây giật giật nhẹ nhàng, ngạc nhiên nhìn xuống con gà nướng trên đống lửa.
Lại một cái sau, lại quét lên một lớp bột ớt, hạt tiêu cùng các gia vị khác, dưới ngọn lửa cháy bừng bừng, có một ít mỡ rỉ ra thừ da gà, mùi thơm bá đạo bùng nổ.
“Hắt xì!” khứu giác kinh người của Báo tinh chưa bao giờ ngửi thấy mùi thơm kỳ diệu như thế.
Nàng ta cảm thấy lỗ mũi nóng bừng bừng có chút khó chịu, nhưng miệng lại giống như không khống chế được bắt đầu chảy nước miếng, ánh mắt giống như bị lưỡi câu móc vào vậy, giương mắt nhìn con gà nướng trong tay Khương Lâm
Rốt cuộc là đại vương đang làm gì nha?
Ngửi thật kỳ quái.
Nhưng mà lại cảm thấy rất ngon.
Nàng ta sờ bụng mình một cái, rõ ràng thời điểm bắt gà rừng nàng ta đã ăn rồi, theo lý mà nói hôm nay bụng sẽ không đói nữa mới đúng.
Tại sao lại bắt đầu không thoải mái chứ?
Trạng thái của Khương Lâm cũng không tốt hơn Báo tinh là mấy.
Báo tinh là do từ trước đến giờ chưa từng ngửi qua mùi vị này, mặc dù động tâm hiếu kỳ, nhưng vẫn có thể nhịn được.
Nhưng mà Khương Lâm lại không phải.
Trước thời mạt thế, gà nướng chỉ là móng ngon bình thường, ai mà không có những ngày tháng vui vẻ gọi đồ nướng về ăn khuya chứ?
Nhưng mà vào lúc mạt thế, món ngon tầm thường này lại trở thành nỗi khao khát tột cùng và xa vời.
Có rồi mất đi, so với chưa bao giờ có, ước chừng nhất định thống khổ đi.