Mùi vị của mỹ tửu ra sao, ngang ta càng không biết.
Cũng chỉ nghe mấy yêu quái lớn tuổi trên núi Bạch Hổ Lĩnh dùng giọng điệu khao khát kể lại.
Bọn họ nói, đó là thứ tốt chỉ có thần tiên mới được uống, chỉ cần uống một hớp nhỏ liền cảm giác được mọi thứ trước đây mình ăn không được xứng gọi là đồ ăn.
Báo tinh mỗi ngày ở giữa rừng núi săn bắt, khát thì uống nước suối không thể tưởng tượng ra mùi vị đó.
Nhưng bây giờ, nhìn nồi cháo gà hầm kia, Báo tinh cảm thấy mình tựa như đã hiểu một chút xíu.
Mùi thơm như vậy, dường như trong nháy mắt kéo lại toàn bộ sự chú ý của nàng ta.
Bản năng sợ hãi trước Khương Lâm cũng ít đi, nàng ta nhẹ nhàng đi qua, nuốt nước miếng nhìn nồi cháo đang sôi trào.
Nước canh óng ánh màu vàng, thịt gà tươi mềm, đủ loại nấm hương tươi đẹp hút no nước canh, làm tăng thêm hương vị cho nước canh.
Khương Lâm đã lấy bát ra.
Hắn lấy cho mình một bát, lần này ngược lại không quên Báo tinh, cũng lấy cho nàng ta một bát.
Báo tinh có chút thụ sủng nhược kinh, móng vuốt bất an nắm chặt mấy cái, lắp ba lắp bắp nói, “Đại Vương, con, con cũng có sao?”
Khương Lâm cười nói, “Gà rừng này vốn là do ngươi bắt.”
Báo tinh vui vẻ nhận lấy bát, nói, “Nhưng gà rừng này là đồ tầm thường, là Đại Vương dùng tiên pháp mới biến nó thành đồ ăn tốt như vậy.”
Nàng ta còn không biết cái gì gọi là “tài nấu nướng,”, chỉ biết gà rừng không thể nào ngon như vậy.
Nhất định là do Đại Vương dùng tiên pháp mới làm cho gà rừng trở nên thơm như vậy!
Khương Lâm cảm thấy tiêu yêu này vô cùng ngây thơ, một chút lòng cảnh giác cũng không có, cho đồ ăn thì ăn.
Một bên hắn nhắc nhở Báo tinh cẩn thận nóng, một bên bưng bát lên nhẹ nhàng thổi, nếm thở một miếng.
Hương vị bỗng nhiên nổ tung ở đầu lưỡi.
“Ngon, thật sự quá ngon đi.” Khương Lâm nhìn nồi hầm trước mắt, thở dài với hệ thống, nói, “Coi như ở kiếp trước ta cũng chưa từng ăn qua bát cháo gà nào ngon như vậy!”
Chất lượng thịt gà rừng ở thế giới thần thoại này đúng là thượng phẩm mà, hơn nữa thêm không gian phỉ thúy, lại được Khương Lâm dùng linh lực thúc giục nấm hương sinh trưởng, tất cả phối hợp lại, thật là hận không thể nuốt cả đầu lưỡi xuống mà.
Khương Lâm gắp một miếng nấm hương.
Nấm hương hút no nước canh, lại được chưng mềm, cắn một miếng liền như tan trong miệng, mùi vị của cháo gà dung hợp với hương vị của nấm hương, trung hòa lại với nhau, giúp cho cháo gà không còn vị ngán.
Mùi vị thật khéo!
Gần như Khương Lâm dùng tốc độ gió cuốn mây tan giải quyết bát cháo gà trong tay.
Lúc ngẩng đầu lên, phát hiện Báo tinh đang bưng chén, miệng nhỏ uống từng ngụm nhỏ.
So với lúc trước ăn gà nướng, hiển nhiên Báo tinh càng vừa ý với bát cháo gà này hơn.
Chẳng qua là quá thích, nàng ta có chút không bỏ được, chỉ có thể ăn từ từ, ý đồ để cho tận hưởng cảm giác tuyệt vời này thêm một chút.
Khương Lâm nhìn thấu ý nghĩ của nàng ta.
Hắn đã ăn uống no đủ, người cũng trở lên hào phóng hơn.
Hắn cười nói với Báo tinh, “Thích thì cứ ăn đi, đừng miễn cưỡng, sau này mỗi ngày chúng ta đều được ăn những thứ này.”
Báo tinh khiếp sợ ngẩng đầu, còn chưa kịp nói chuyện, một giọng nói hưng phấn khác ở bên cạnh nhảy vào”Thật? Có thật không?”
Khương Lâm:”?”
Hắn quay đầu nhìn về nơi phát ra tiếng nói, liền thấy trên một thân cây bên cạnh có hai người đang ngồi xổm….
hắn là hai con yêu quái .
Một người bọc mình bằng hắc bào, là nam nhân nhìn có chút hung ác.
Một người nữ nhân dáng dấp cực tốt, bề ngoài của nàng ta gần như không nhìn thấy yêu khí, chỉ là đôi mắt màu đỏ sậm.
Xiêm áo của nàng ta cũng rất dễ nhìn, sắc thái diễm lệ khoe khoang, mặc ở trên người thường sẽ tỏ ra tục diễm, nhưng kết hợp với dung mạo diễm lệ của nàng ta, lại càng tăng thêm sức mạnh.
Người mở miệng nói chuyện là nam nhân mặc hắc bào.
Vì tu vi của Khương Lâm cao hơn, nhìn một cái là nhận ra hai con yêu quái này thuộc họ chim, nam nhân mặc hắc bào là quạ đen, còn nữ nhân xinh đẹp kia là mọt con gà lôi.
Giờ phút này hai con chim yêu không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Khương Lâm ….
nồi canh trước mắt hắn.
Khương Lâm lại nhìn một cái, nào chỉ có hai con, bên cạnh từ lúc nào đã có ba bốn con yêu quái tới.
Không biết bọn họ đã đến đây từ lúc nào, hiển nhiên đều bị mùi hương của gà nướng cùng cháo gà hấp dẫn đến, nhưng vị ngại uy áp của Bạch Cốt Tinh nên không dám đến gần, chỉ có thể hâm mộ Báo tinh đang ngồi bên cạnh Khương Lâm vui vẻ ăn uống.
Giờ phút này hệ thống yếu ớt nói, “Lòng cảnh giác của ngươi kém quá, nhưng thứ này tu vi đều thấp hơn ngươi, bọn họ đến gần ngươi cũng không phát hiện ra.”
Khương Lâm có chút xấu hổ, nhưng vẫn hết sức thẳng thắn thừ nhận sai lầm của mình, “Đúng là ta không tốt.”
Quá lâu rồi hắn chưa được ăn thịt, hơn nữa biết đây là núi Bạch Hổ Lĩnh, không gì có thể uy hiếp đến địa vị của Bạch Cốt Tinh, lúc ăn mới buông lòng cảnh giác.
“Sau này sẽ không như vậy nữa.”
Khương Lâm nhìn mấy con yêu quái đang nhìn chằm chằm vào thức ăn, lại nhớ đến dáng vẻ vừa nãy của Báo tinh, một ý niệm đang dần dần hình thành trong đầu.
Ý niệm trong đầu hắn rất nhanh chuyển động, trên mặt đã lộ ra nụ cười nhiệt tình.
Nụ cười này nhìn hết sức ôn hòa lại dịu dàng, dễ dàng gỡ xuống phòng bị của yêu quái trước mặt.
Nhưng nếu là người quen ở kiếp trước của Khương Lâm nhìn thấy, nhất định sẽ lập tức chạy đi được bao xa thì chạt: dưới tình huống bình thường, Khương Lâm lộ ra nụ cười như vậy, nhất định trong lòng đang có chủ ý xấu nào đó.
“Các ngươi được nha.” Khương Lâm hướng về mấy con yêu quái chào hỏi.
Mấy con yêu quái kia đều sống ở ngon núi này, ai cũng đều biết tính khí của Bạch Cốt đại vương.
Giờ phút này nhìn hình dáng của Khương Lâm, mặc dù vô cùng kinh ngạc đạo thể của Bạch Cốt Tinh lại là một người trẻ tuổi nhìn ôn nhu như vậy, nhưng trong lòng vẫn tồn tại cảnh giác.
“Đại vương.” con vượn tinh có chút lớn tuổi hướng về phía Khương Lâm chắp tay.
Nhưng mà mặc dù con vượn sống hơi lâu một chút, nhưng so với nhưng yêu quái trẻ tuổi trong lòng càng cảnh giác nhiều hơn, nhưng cũng chỉ là nhiều….
một chút xíu mà thôi.
Chào hỏi xong, hắn hận không thể chờ đợi, chỉ vào nồi cháo gà kia cùng con gà rừng chỉ còn dư lại một nửa, hỏi Khương Lâm: “Những thứ này là gì vậy?”
Hắn hỏi như vậy, những yêu quái khác đều dựng lỗ tai lên, ánh mắt sáng quắc nhìn Khương Lâm.
Ngay cả chút tâm tư cũng không biết che đậy.
Có thể nói là ngốc bạch ngọt.
Trong lòng Khương Lâm thở dài một cái, nụ cười trên mặt càng ấm áp hơn, “Ngươi nói là chỗ đồ ăn này?”
Mấy yêu quái liền vội vàng gật đầu.
Khương Lâm cũng không nói, mà chỉ ngón tay vào Báo tinh, “Các ngươi hỏi Báo tinh đi, nàng ấy so với ta còn rõ ràng hơn.”
Báo tinh?
Mấy cặp mặt đồng loạt rơi vào trên người Báo tinh.
Lỗ tai trên đỉnh đầu của báo tinh giật giật, hết sức đắc ý nói, “Đây là gà rừng, là ta tự mình đi săn mới có được nha.”
“Gà rừng?” quạ đen kinh ngạc nói, “Không thể nào nha! Gà rừng không phải ta chưa từng ăn qua, tại sao lại có mùi vị dễ ngửi như vậy chứ?”
Gà lôi đi theo cũng gật đầu một cái, “Gà rừng ai chưa ăn qua, làm sao có thể ngon như vậy được?”
Khương Lâm nghe hai con chim thuần thục thảo luận mùi vị ngon hay không ngon của đồng loại: “…”
Yêu quái, quả nhiên không câu nệ tiểu tiết.