Cái định mệnh chết tiệt này, Đàm Nguyệt Hà nàng thế nhưng lại xuyên qua.
Trong tiểu thuyết nữ chính là do chết rồi mới xuyên qua hay là do đủ loại lí do xảo hợp khác mới xuyên qua, còn nàng thì sao chứ, chỉ mở cửa bước ra khỏi nhà cũng có thể xuyên qua?Được rồi xuyên qua cũng được đi, đến cổ đại cũng được đi nhưng tại sao người ta xuyên qua không phú thì quý còn nàng lại xuyên qua thành một nô tì nhỏ bé ở kĩ viện chứ, đã thế thân thể này không chỉ không có nhan sắc mà còn là một con heo mập nữa.
Oa nàng không muốn sống nữa, trước kia dù gì nàng cũng là một đại mỹ nhân a.Không được, không thể chết như vậy được ta chính là tin tưởng vào ánh hào quang của nữ chính.
Không phải nữ chính nào rồi cũng sẽ có mỹ nam ôm vào lòng sao.
Cổ đại càng là nơi có nhiều mỹ nam nha.
Vì mỹ nam ta nhất định phải cố gắng."Tiểu Hà, ngươi lại đang mơ mộng hão huyền cái gì, mau rửa hết đống bát đĩa này cho ta." Giọng nói chanh chua vang lên cùng một chồng bát đĩa khổng lồ đổ ập trước mặt Đàm Nguyệt Hà.
Nhịn a, nhịn a.
Không phải chỉ là thị nữ cao hơn một cấp sao, dựa vào một cái hoa khôi cũng có thể bắt nạt nàng như vậy.
Đợi một ngày nàng câu được siêu cấp mỹ nam, nàng nhất định sẽ làm cho ả ta phải hối hận.———Đàm Nguyệt Hà rất buồn bực, ngày nào cũng làm việc cực nhọc như vậy mà cái thân thể này, đến một lạng cũng không giảm.
Haiz, phải làm sao a, không giảm cân được làm sao mặc được y phục xinh đẹp, làm sao quyến rũ mỹ nam a~“Tiểu Hà, ma ma gọi ngươi bê đồ ăn đến phòng của Như Hoa cô nương.”“Tới ngay.” Ngày nào cũng bận bịu thế này, mệt sắp chết nàng rồi.Đàm Nguyệt Hà vội vã đem đồ ăn lên lầu lại gặp một vật thể lạ từ đâu bay đến đập thẳng vào đầu nàng, khiến cho nàng ngã ngửa ra đằng sau, ngã thẳng vào bàn của vị bạch y nam tử.Lúc này hẳn nên có một màn “anh hùng cứu mỹ nhân” sau đó hai bên nhìn nhau toé lửa tình phải không? Không, rầm một tiếng, Đàm Nguyệt Hà ngã thẳng vào cái bàn.
Hắn né? Hắn không những không đỡ nàng mà còn né sang một bên nhìn nàng ngã? Cái định mệnh gì vậy? Khí độ quân tử đâu hết cả rồi? Hào quang nữ chính của mình đâu hết cả rồi?Đàm Nguyệt Hà một tay xoa đầu một tay xoa mông quay ra trừng mắt nhìn hắn một cái.
Mẹ nó là mỹ nam a, là mỹ nam thì cái gì cũng có thể tha thứ hết.Chỉ là...Vị bạch y mỹ nam vỗ ngực dậm chân, bộ dạng nũng nịu: “Ây da, doạ chết người ta rồi!”Gì?? Cái gì vậy?? Vị mỹ nam đầu tiên nàng gặp cư nhiên là hội chị em bạn dì?? Ôi mẹ ơi cái nhan sắc này, ừm làm thụ cũng rất hợp lý.“Sở Phi Ngọc ngươi đừng làm bộ làm tịch nữa, nếu không phải có con heo béo này xả thân đỡ cho ngươi, hôm nay ta đã thắng rồi!”Con heo béo?? Tên khốn kiếp lão nương phải giết người! Dám ném ta còn dám gọi ta là con heo béo, muốn chết!Đàm Nguyệt Hà vơ lấy mảnh vụn xung quanh tính quay ra đáp thẳng vào mặt tên khốn kiếp kia thì...!Mẹ nó lại là mỹ nam, lại còn áo đen, lại còn khí chất như vậy, ừm rất thích hợp làm công.“Heo béo ngươi trừng cái gì, nếu không phải tại ngươi ta đã ném trúng hắn rồi.”“...” Ném ngu còn đổ tại ta cản đường?Đấy là Đàm Nguyệt Hà nghĩ thế chứ nàng không dám nói.
Nhìn đi, đồ trên người hắn mặc không sang cũng quý.
Đắc tội hắn? Nàng chưa muốn chết a.“Ây da, Hiên Hiên, ngươi thật xấu tính a, mau xin lỗi người ta đi.”“Đủ rồi, ngươi đừng nói nữa! Ghê chết đi được.
Hôm nay tạm bỏ qua, lần sau ta nhất định sẽ thắng.”Khụ, được rồi ta công nhận hai người rất đẹp đôi, nhưng các người kéo ta lên một cái có được không?Rất tiếc hai vị mỹ nam không thể nghe thấy tiếng lòng của nàng, thong dong rời đi bỏ lại Đàm Nguyệt Hà ngồi đó, vừa đau nhức vừa bị ma ma quản sự mắng đến không ngóc đầu lên được.———“Haiz.” Không biết là lần bao nhiêu Đàm Nguyệt Hà thở dài trong ngày.
Nàng quá mức xui xẻo rồi, đang yên đang lành xuyên qua đến nơi này làm nô tì không nói, tự dưng biến thành vừa xấu vừa béo như này cũng không nói, hết bị ném ngã, bị mắng đến thụt cổ, nửa đêm lại còn bị phạt đi dọn chuồng ngựa.
Ông trời, ông nói xem còn có thể xui xẻo đến mức nào nữa.Ý nghĩ vừa dứt, một bóng đen phi thẳng vào trong chuồng ngựa.
Hắn cúi người núp xuống tiện thể đưa thanh đao kề ngay hông nàng.Đàm Nguyệt Hà nàng thề từ nay về sau vĩnh viễn không bao giờ hỏi ông trời còn có thể xui xẻo đến mức nào nữa.
Đao, là đao thật a.
Trái tim thiếu nữ của nàng sắp rớt luôn rồi.“Biết điều thì sống.” Âm thanh nam tử trầm thấp vang lên.Đàm Nguyệt Hà dùng sức gật đầu.
Đương nhiên là phải biết điều rồi, nàng đến thở còn không dám thở mạnh, chỉ sợ vô tình lại bị đao cứa một phát.Đứng im gần nửa tiếng, Đàm Nguyệt Hà nàng cũng không đứng nổi nữa rồi.“Đại ca, ngươi có thể bỏ đao qua một bên không, ta đứng không nổi nữa rồi.”“Đứng im.”Đàm Nguyệt Hà lập tức thẳng lưng trang nghiêm đứng chuẩn tư thế chào cờ.
Lại tiếp nửa tiếng, nàng thật sự không thể kiên trì nổi nữa rồi.“Đại ca~” Nàng hạ giọng, bắt chước âm điệu làm nũng của mấy vị hoa khôi.“Được rồi, ngồi xuống đi.
Đừng dùng cái giọng buồn nôn ấy.”“...” Được rồi, chính nàng cũng tự thấy buồn nôn, hắn chịu bỏ đao xuống là được.Đàm Nguyệt Hà ngã ngồi xuống đám cỏ khô trong chuồng ngựa, đứng lâu như vậy hai chân nàng sắp mất cảm giác luôn rồi.Lúc này nàng mới có cơ hội nhìn kỹ vị đại ca áo đen đang ngồi dựa vào thành chuồng ngựa nhắm mắt dưỡng thần.
Hắn mặc trang phục dạ hành, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ bằng bạc, trơn nhẵn sắc lạnh.Ai, đáng tiếc a, vóc người đẹp như vậy có khả năng cao là một đại mỹ nam, cư nhiên lại thích chơi trò ẩn núp uy hiếp con gái nhà lành giữa đêm như vậy, chắc chắn là có vấn đề.Không biết bao lâu sau, Đàm Nguyệt Hà nhìn hắn nhắm mắt ngồi im không nhúc nhích, nhỏ giọng gọi hắn một tiếng.
Không có tiếng trả lời.
Nàng lại nhặt một cành cây nhỏ chọc chọc hắn.
Cũng không có phản ứng.
Đàm Nguyệt Hà rón rén bò dậy, toan chạy trốn.
Hắn có phải mỹ nam hay không còn chưa chắc, lỡ chẳng may hắn là tội phạm bỏ trốn hay trộm cắp gì đấy không phải nàng sẽ bị liên luỵ sao, phải mau trốn khỏi đây càng nhanh càng tốt.Chỉ là nàng còn chưa kịp đứng thẳng người dậy thì thanh đao sắc bén kia lại một lần nữa chắn trước người nàng.Đại ca ta sai rồi ta về lại góc chó của mình được chưa.———“Tiểu Hà, ngươi dậy mau cho ta!!” Tiếng hét chói tai làm Đàm Nguyệt Hà giật mình tỉnh dậy.Vừa mở mắt liền nhìn thấy ma ma quản sự chống nạnh, hung ác trừng nàng.“Phạt ngươi dọn chuồng ngựa một đêm ngươi lại dám lười biếng ngủ gật, dọn thêm một tuần cho ta!!”“Ma ma...”“Còn dám nói? Dọn một tháng cho ta!”Oan uổng, quá mức oan uổng a.Nếu không phải tại vì đại ca áo đen kia...!Nhắc mới nhớ vị đại ca kia đâu mất rồi?? Hắn thật vô lương tâm a, hại nàng thảm như vậy rồi liền phủi mông rời đi? Hu hu, nàng thật muốn khóc mà.———Đàm Nguyệt Hà toàn thân đau nhức, tinh thần mệt mỏi lết tấm thân quá khổ đi từ chuồng ngựa tới sau phòng bếp.
Còn chưa kịp ngồi xuống liền liên tục bị người réo gọi.“Tiểu Hà, ra dọn bàn ngoài cho ta.
Nhanh cái chân lên khách sắp đến rồi.”“Tiểu Hà, ngươi còn chưa rửa bát sao? Còn không mau làm đi!”“Tiểu Hà....”.......“Dạ, dạ.
Tới ngay đây.” Vì cơm tối, nhất định phải nhịn.“Tiểu Hà~” Đột nhiên đại ma ma đi tới, giọng nói “ngọt” đến mức Đàm Nguyệt Hà rùng mình.Có mùi nguy hiểm! Chắc chắn là có âm mưu muốn hãm hại nàng!“Tiểu Hà, có khách quý muốn gặp ngươi a.
Ai da, mau bỏ mấy cái này xuống, lại đây ma ma giúp ngươi chuẩn bị tiếp đón khách quý nha.”“!!!” Cái gì?? Nàng?? Tiếp khách á?? Đàm Nguyệt Hà nàng không nghe lầm chứ?? Hay là còn ai gọi Tiểu Hà quanh đây??“Ma ma có phải nhầm hay không...?”“Ây da, ngươi còn ngây ngốc cái gì mau đi theo ta.”Đại ma ma thân thiết kéo tay nàng, hai mắt toả sáng lấp lánh như nhìn thấy bạc trắng.“!!!” Hỏng rồi! Bất thường như vậy chắc chắn là chuyện không tốt! Sẽ không phải là mấy kẻ có sở thích biến thái như trong tiểu thuyết chứ? Không được, nàng còn chưa muốn chết a.Đàm Nguyệt Hà dưới ánh mắt giám sát của đại ma ma đành ngoan ngoãn đi vào phòng tắm.
Oa, lần đầu tiên từ lúc xuyên qua tới giờ nàng mới được tắm bồn nha, lại còn có cánh hoa hồng thơm giống các vị mỹ nhân trong phim cung đấu nữa.
Chỉ là...!căn bản không vừa.“...” Lần thứ n Đàm Nguyệt Hà oán hận cái thân thể toàn mỡ này.———Cuối cùng cũng tắm xong, Đàm Nguyệt Hà ngay lập tức bị đại ma ma lôi vào sương phòng thay đồ trang điểm.
Xoay tới xoay lui một hồi chóng hết cả mặt, Đàm Nguyệt Hà cả thấy nàng thà ngồi rửa bát còn hơn ngồi đây cho đại ma ma trang điểm.
Son son phấn phấn, tô tô vẽ vẽ hơn nửa canh giờ liền, Đàm Nguyệt Hà cũng không biết bây giờ mặt nàng thành cái gì nữa, sẽ không phải giống như tác phẩm trừu tượng của Picasso a.“Tiểu Hà, đây là khách quý đặc biệt chuẩn bị cho ngươi nha.”Đại ma ma cầm một bộ váy dài màu hồng phấn cười tươi đến mức làm Đàm Nguyệt Hà nổi hết cả da gà.
Mẹ ơi, bây giờ nghĩ cách trốn còn kịp không?Váy dài hồng phấn, lại còn bông mẫu đơn hồng to bự này nữa, muốn nàng lên tấu hài sao??Chật vật một hồi Đàm Nguyệt Hà mới mặc xong được cái ‘váy dài thướt tha’ này.
Đúng là so với bó chân giò còn muốn chặt hơn, nàng sắp không thở nổi nữa rồi.
Đại ma ma càng nhìn càng hài lòng cười, Đàm Nguyệt Hà càng nhìn càng muốn bỏ trốn a..