Mọi người nhìn càng cảm thấy thương hại cho cô gái nhỏ bị ức hiếp kia.Người nhà họ Lý cũng chua xót nhìn cô.“Văn Kiều nhà chúng tôi yếu đuối như vậy, có thể đánh được ai.” Lý Văn Bân cau mày, vỗ vỗ bả vai Lý Văn Kiều.“Làm sao có thể là văn Kiều, bịa chuyện cũng phải nghĩ chứ.”“Con bé Văn Kiều cũng thật đáng thương, vị hôn thê cùng bạn tốt bị trói chung một chỗ, hai người đó còn cùng nhau nói xấu cô.”“Không nghĩ tới, bình thường nhìn Hứa Chí Cường cùng Lưu Hiểu Yến hiền lạnh như vậy, mà cũng có ác ý.”Nghe mọi người bàn tán, Lý Văn Kiều âm thầm nhìn về phía Hứa Chí Cường cùng Lưu Hiểu Yến nghéo… môi một cái.Suy nghĩ một chút, cô quyết định đem bùa nói thật dán lên người Lưu Hiểu Yến.Chỉ thấy Lưu Hiểu Yến nhỏ giọng nức nở: “Cô ta thật sự đã đánh chúng tôi mà, Lý Văn Kiều chính là một con hổ cái! Cô ta phát hiện tôi cùng Hứa Chí Cường ôm nhau trong rừng cây nhỏ, nên cô ta liền đánh cả hai chúng tôi.”Nghe đến đây, tất cả mọi người đều há hốc mồm.“Cái gì, cô lại có thể cùng Hứa Chí Cường ôm ấp, khổ cho tôi tin tưởng các người.” Lý Văn Kiều run rẩy chỉ vào Lưu Hiểu Yến.“Đúng vậy, bọn tôi chỉ có ôm một cái.
Không chỉ ôm nhau một cái, bọn tôi còn ở bên nhau, anh Chí Cường nói anh ấy chỉ coi cô là em gái, chỉ có người ngốc như cô mới nghĩ anh ấy yêu cô, anh ấy chính là yêu tiền của cô.
Dù sao cô cũng có nhiều tiền, tùy tiện liền có thể lấy đi trên người cô 300 đồng, ngay từ đầu cô còn không nghĩ tới để anh ấy viết giấy vay nợ, cô chính là một đứa ngốc!” Lưu Hiểu Yến càng nói càng kích động, mặt cô ta liền đỏ lên.
Muốn che miệng mình lại nhưng không thể, một câu lại một câu từ trong lòng nói hết ra.Nhà họ Lý phẫn nộ liền đem người nhà họ Hứa cùng họ Lưu ra chút giận.Cuối cùng, Lý Văn Kiều đem tờ giấy nợ mà Hứa Chí Cường viết cho mình đưa cho Bạch chủ nhiệm.
Công hội liền cưỡng chế người nhà họ Hứa và Hứa Chí Cường trả lại 300 đồng, còn phải bồi thường tinh thần cho cô 200 đồng, tổng cộng là 500 đồng.
500 đồng này liền đào rỗng nhà họ Hứa, nhà họ Hứa còn phải đi mượn thêm một ít tiền.Còn Lưu Hiểu Yến mượn đồ của Lý Văn Kiều tương đương 50 đồng cùng với phiếu chứng phải trả lại hết cho Lý Văn Kiều.Cuối cùng, hai người Hứa Chí Cường cùng Lưu Hiểu Yến làm loạn quan hệ nam nữ, bị bắt đi nông trường cải tạo năm năm.Dương Chiêu vô cùng hối hận vì sao bà ta không dỗ dành Lý Văn Kiều cho tốt, từ trước tới giờ Lý Văn Kiều ngoan ngoãn hiểu chuyện, luôn luôn nghe lời Hứa Chí Cường.
Thích Hứa Chí Cường từ trong tâm, Dương Chiêu liền tự nhận đứa con dâu này của bà tuyệt đối chạy không được.
Nên lúc Lý Văn Kiều bị bệnh bà cũng không đến thăm, nghĩ đến thăm còn phải mang quà cáp đền chỉ tổ tốn tiền, chi bằng không đi.
Hiện tại thì tốt rồi, miếng thịt đến miệng còn mất, còn đem theo hết cả số tiền tiết kiệm của nhà họ Hứa đi cùng.Người nhà họ Hứa hối tiếc không kịp, người nhà họ Lý cũng giúp nhà họ nuôi nấng Hứa Chí Cường, còn đối với Hứa Chí Cường khăng khăng một mực về sau làm sao có thể tìm gia đình tốt như vậy! Ai mà biết được Hứa Chí Cường không chịu thu kéo ở bên ngoài làm loạn, không chỉ mất đi thông gia tốt mà tiền cùng mắt mũi của cả nhà đều không còn, giờ gia đình phải khúm núm mà làm người.Người nhà họ Lưu tuyên bố cắt đứt quan hệ với Lưu Hiếu Yến, trừ bỏ đi làm thì ngủ ở nhà, Tôn Tiểu Hoa cũng không còn dám đi tán gẫu với người khác dưới gốc cây Hòe nữa.Nhà họ Lý vừa ăn cơm chiều xong, Lý Văn Kiều liền chạy đến phòng cha mẹ, đém 300 đồng đưa cho Hoàng Tiểu Cầm.
Hoàng Tiểu Cầm ngay từ đầu muốn cho cô tự cầm, nhưng Lý Văn Kiều mặc kệ khăng khăng muốn đưa cho bà.
Thấy không thuyết phục được, Hoàng Tiểu Cầm liền nhận lấy, để dành để cho vào của hồi môn của Lý Văn Kiều.
Hai mẹ con ôm nhau rồi ngồi trò chuyện.Ve sầu ở trên cây kêu inh ỏi, Lý Văn Kiều trở lại phòng ngủ của mình, nằm trên cửa sổ nhìn những vì sao đang tỏa sáng trên bầu trời.
Tuy rằng, bây giờ là mùa hè cũng rất nóng, nhưng ban đêm lại mát một cách lạ kỳ.“Tiểu Văn Kiều, tôi đã báo thù cho cô rồi.
Về sau tôi sẽ có cuộc sống mới của riêng mình, nhưng cô yên tâm tôi nhất định sẽ hiếu thuận cha mẹ, bảo vệ anh em và bạn bè, tôi nhất định sẽ sống thật tốt.” Lý Văn Kiều vuốt trái tim của chính mình lặng lẽ nói..