Xuyên Qua 70 Đoàn Sủng Mang Theo Hệ Thống Phất Nhanh


Xe lửa từ từ chạy đi, trong xe, tiếng khóc tiếng kêu tiếng hét nối liền thành một mảnh.

Tiếng còi xe lửa hòa vào cùng với những âm thanh hỗn tạp đó, khung cảnh này, Lý Văn Kiều nghĩ rằng có thể cả đời cô cũng không quên được.Đối với những bài thơ về nỗi nhớ quê, Lý Văn Kiều lại càng lĩnh hội sâu hơn.


Khoảnh khắc này, nỗi nhớ quê chính là chiếc vé xe lửa kia, cô ở bên trong xe lửa, cha mẹ và người thân ở bên ngoài xe lửa.Lý Văn Kiều từ từ sắp xếp lại suy nghĩ của mình một chút, nhắm mắt để bình phục cảm xúc.Dần dần, tiếng khóc trong xe cũng ngày càng nhỏ đi, có lẽ là tất cả mọi người đã khóc đến mệt luôn rồi.Nhưng bên tai Lý Văn Kiều đang nhắm mắt dưỡng thần vẫn là tiếng khóc, là âm thanh kiểu nhỏ giọng nức nở.

Cô gái nhỏ mặt tròn ngồi ở bên cạnh cô khóc từ lúc lên xe cho tới bây giờ, đã khóc đến hai tiếng rồi."Đừng khóc nữa, tương lai tốt đẹp đang chờ cô đó." Lý Văn Kiều lấy ra một chiếc khăn tay từ trong không gian mà không biết khi nào mình mới dùng đưa cho cô ấy.Cao Tú Quyên nhận lấy khăn tay xoa xoa lên đôi mắt đã đỏ của mình: "Cảm ơn cô, tôi chỉ không nỡ xa người nhà, tôi cũng sợ nữa.""Đồng chí này, xin chú ý lời nói của cô đi, sợ hãi cái gì chứ? Chúng ta đang gánh vác nhiệm vụ cao cả, chúng ta phải đi trợ giúp các đồng chí nông dân!" Một nữ sinh mặt dài tóc ngắn cài hoa hồng ngồi trong toa xe cúi mặt chỉ trích Cao Tú Quyên."Không không, tôi xin lỗi đồng chí, tôi không có, tôi không có ý này, tôi chỉ không nỡ xa nhà.

Tôi chắc chắn là hưởng ứng lời kêu gọi giúp đỡ các đồng chí nông dân, chỉ là trước kia tôi chưa từng xa nhà cho nên mới nói như vậy." Cao Tú Quyên điên cuồng lắc đầu làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.Mọi người trong xe nghe lời giải thích của Cao Tú Quyên xong thì cảm thấy bản thân rất thông cảm cho cô, dù sao vẫn là một cô gái nhỏ, phải đi đến một nơi mình không hề hay biết, nhưng lại phải thích ứng với những chênh lệch trong lòng.


Dù sao sau khi tới nông thôn xong, bàn tay cầm bút sẽ biến thành bàn tay cầm cuốc, vật tư ở nông thôn vốn nghèo nàn, cuộc sống cũng càng khổ.Đương nhiên lúc thanh niên trí thức xuống nông thôn thì tất cả mọi người đều nghĩ cố gắng một chút chịu đựng đến khi trở về thành phố, nhưng hết đám thanh niên trí thức này đến đám khác xuống nông thôn xong thì vốn không nhìn thấy hy vọng trở về thành phố.Cho nên mọi người suy nghĩ xong lại bắt đầu khó chịu."Thật sự là do không nỡ rời khỏi nhà chứ không phải sợ chịu khổ à? Chỉ với vẻ ngoài nhỏ xinh này của cô, tôi nhìn là biết sợ chịu khổ nên mới vậy rồi." Nữ sinh tóc ngắn Cốc Đinh Lan tiếp tục gây sự, cô ta nhìn không quen mấy kiểu người mảnh mai yếu đuối mềm mại như Cao Tú Quyên này."Đồng chí, cô đừng có ngậm máu phun người, bây giờ không thể nói lung tung được." Cao Tú Quyên lau nước mắt rồi không dám khóc nữa."Tôi không có nói lung tung, người làm thanh niên trí thức xuống nông thôn lại vừa lên xe xong đã khóc, còn nói mình sợ hãi nữa, là sợ chịu khổ chứ gì.

Cô với nữ đồng chí bên cạnh cô kia, mảnh mai như nhau, chắc đều là người sợ chịu khổ đấy! Các người vốn không muốn xuống nông thôn, các người khinh thường ở nông thôn." Cốc Đinh Lan bĩu môi.Tiếng nói vừa dứt, trong xe giống như bùng nổ, chiếc mũ chụp này của Cốc Đinh Lan cũng lớn thật.Nằm không cũng trúng đạn, Lý Văn Kiều đã bị chụp mũ lên đỉnh đầu cảm thấy Cốc Đinh Lan này cũng thật là phiền, nỗi buồn ly biệt còn chưa nguôi ngoai hoàn toàn đâu, Cốc Đinh Lan lại dời lực chú ý của cô vào chuyện này rồi."Vĩ nhân đã từng nói, đoàn kết chính là sức mạnh.

Đồng chí này, xin hỏi cô cứ luôn nhắm vào chị em thanh niên trí thức là có ý gì? Tôi ở bên cạnh đồng chí này nghe cô ấy nói là nhớ nhà nên mới khóc, cô còn muốn gán cho cô ấy là không chịu khổ được nên mới khóc.


Lại gán thêm lên đầu tôi một cái danh mảnh mai không thể chịu khổ nổi, cả cô và tôi đều là thanh niên trí thức xuống nông thôn, thanh niên trí thức xuống nông thôn không phải nên kết hợp thành một khối đại đoàn kết hay sao? Cô có ý kiến gì về việc chúng tôi xuống nông thôn sao? Bây giờ cô đang chia rẽ sự đoàn kết giữa các thanh niên trí thức chúng tôi đấy, hành vi không đoàn kết không thân thiện này của cô đúng là vô cùng đáng trách." Lý Văn Kiều học tập theo Cốc Đinh Lan, đáp trả lại bằng việc chụp một cái mũ khác lên đầu Cốc Đinh Lan..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận