Liên Tú Tú muốn hét to lên mình muốn quay về, những cô ta chỉ có thể oán hận nuốt lại những lời đó, chẳng lẽ cô ta tự thừa nhận ý chí của mình yếu sao? Hay là nói mình muốn ngồi lại để thêm phiền toái cho đại đội trưởng? Hiện tại mọi người đang ở dưới mái hiên, trong nhà không có cách nào nên mới để cho cô ta xuống nông thôn, cũng là phải tìm rất nhiều quan hệ thì cô ta mới được ở cạnh Giang Văn, cho nên cô ta phải nhẫn nại.
Không giờ giây tiếp theo Cốc Đinh Lan lại bắt đầu khen Giang Văn: "Đồng chí Giang, anh thật lợi hại, chân của tôi sắp đi không nổi nữa rồi, sắc mặt anh lại vẫn như thường, tôi thật sự rất khâm phục anh, tôi sùng bái nhất là những người có ý chí sắt thép giống như anh đó.
"Lý Văn Kiều đỡ Cao Tú Quyên, chỉ thấy hai người liếc nhau, cùng lúc nở một nụ cười ăn ý.
Thậm chí Cao Tú Quyên còn cảm thấy chân mình không còn đau, có thể đi thêm một cây số nữa.
Liên Tú Tú ở bên cạnh nghe xong lại tức giận, cô ta cảm thấy không thể để cho Giang Văn nói chuyện với Cốc Đinh Lan nữa, cô ta quăng ném lung tung rồi khóc nói với Giang Văn: "Anh Văn, em không đi nổi nữa, làm sao bây giờ.
"Giang Văn gãi đầu nói: "Tú Tú, kiên trì thêm chút nữa đi, bây giờ thật sự anh không cõng em được.
"Cốc Đinh Lan nghe vậy lập tức nhảy vào cuộc chiến: "Hai người có quan hệ gì vậy? Kết hôn rồi cũng không thể cõng sao? Đồng chí Giang, tôi cũng vì tốt cho hai người, tôi nhắc anh đừng xúc động quá.
"Giang Văn cũng suy nghĩ vậy, hơn nữa nếu cõng Liên Tú Tú, những đồng chí nữ khác cũng mệt mỏi, nên cõng ai đây? Còn không bằng không cõng.
Liên Tú Tú tức giận biến thành cá nóc, cô ta phẫn nộ chỉ vào Cốc Đinh Lan: "Cô! Cô! " Nói cũng không nói được một câu đầy đủ, lửa giận tràn ngập trong lòng cô ta, cô ta vừa hét chói tai là đi mau, vọt tới phía trước Vu Quốc Cường và Vu Cốc Sinh, sự phẫn nộ làm cho cô ta biến thành một người đi bộ nhanh nhẹn.
Lý Văn Kiều và Cao Tú Quyên nhìn thấy bóng dáng Liên Tú Tú đi ở phía trước thì đều há hốc miệng.
Lý Văn Kiều có dự cảm, cuộc sống tương lai sẽ rất phấn khích.
Cốc Đinh Lan bĩu môi, chỉ thế này? Cô ta còn chưa phát huy hết một nửa công lực đâu, Liên Tú Tú đã không chịu nổi rồi, thế này sao còn tranh giành Giang Văn với cô ta được.
"Xem ra kiếp trước mình chỉ thua ở chuyện không thi đậu đại học thôi, lần này mình sẽ cố gắng học tập, đọc sách chứ không ngủ nữa, vùi đầu trong phòng, làm mọt sách, chắc chắn mình có thể thi đâu.
" Cốc Đinh Lan nghĩ thầm.
Cô ta có trí nhớ của kiếp trước, cảm thấy việc mình sống lại lần này chính sự bồi thường của ông trời cho cuộc sống đau khổ ở kiếp trước của cô ta, một cuộc đời có tương lai tốt đẹp đang chờ cô ta.
Vu Quốc Cường và Vu Cốc Sinh thì suy nghĩ, thì ra phẫn nộ cũng có thể chuyển thành động lực, xem ra nếu sau này thanh niên trí thức và nhóm đội viên làm việc không tích cực thì có thể thử chọc giận bọn họ, một người đang vô cùng tức giận sẽ có thể có được tiềm năng vô hạn.
Đoàn người đi được một đoạn đường thì có nghỉ ngơi vài lần, đi tới hơn bốn giờ, cuối cùng cũng tới được đại đội sản xuất nhà họ Vu.
Vu Cốc Sinh còn bận rộn chuyện đồng áng nên Vu Quốc Cường đã đưa đoàn người Lý Văn Kiều tới nhà ở thanh niên trí thức.
Chỗ thanh niên trí thức là căn nhà được cải tạo của một địa chỉ lớn nhất trong thôn trước kia, bởi vì ngồi nhà được làm bằng gạch lam, có rất nhiều người trong đại đội cũng muốn vào đó ở, cũng bởi vì căn nhà này mà mọi người đã đánh nhau vài lần, cho nên cán bộ đại đội đã họp lại, quyết định để trống căn nhà đó, không ai được ở, cứ như vậy mãi tới khi thanh niên trí thức xuống nông thôn, đại đội đã xem căn nhà này thành nhà ở thanh niên trí thức công cộng.
Cho nên lúc thanh niên trí thức không làm việc gì, đại đội sẽ có vài nhóm bác gái châm chọc rằng: "Nếu tôi được ở trong căn nhà gạch lam đó, tôi sẽ làm việc nhanh hơn người khác nhiều đấy.
"Nhà ở thanh niên trí thức có sáu căn phòng, còn có một phòng bếp lớn, bây giờ đã có ba nam thanh niên trí thức, ba nữ thanh niên trí thức, tổng cộng có sáu thanh niên trí thức, thêm cả đoàn người Lý Văn Kiều, tổng cộng có tới mười một thanh niên trí thức.
Bốn nam thanh niên trí thức, bảy nữ thanh niên trí thức, nếu hai người ở cùng một phòng thì chắc chắn sẽ có một người ở một phòng riêng, cho nên Lý Văn Kiều vừa mới tới nhà ở thanh niên trí thức thì lập tức nhìn thấy một trận sóng gió.
.