Lý Văn Kiều đang nằm trên giường thì nghe thấy tiếng ve sầu và ếch xanh hòa âm bên ngoài cửa sổ.
Sau khi cô xuyên qua đây ở bệnh viện một ngày là đã về nhà, suy nghĩ cứ như luôn bị bao phủ bởi một tầng sương mù, lúc tỉnh lúc mê, bây giờ mới cảm thấy tỉnh táo hơn một chút.Cô từ từ mới hiểu rõ tình hình, hình như cô đã xuyên vào cốt truyện của trò chơi rồi! Bây giờ là mùa hè năm 1972, kịch bản hẳn là đã tiến triển đến cảnh tiểu pháo hôi chết.Sau khi tiểu pháo hôi qua đời, Hứa Chí Cường và Lưu Hiểu Yến sẽ thuận lợi kết hôn với nhau, mở ra bàn tay vàng, trở thành người giàu nhất nước ở trong làn sóng cải cách và mở cửa tại thập niên 1980. “Cái trò gì đây? Ông trời xấu xa! Sắp đặt trò chơi đáng ghét này! Đôi cẩu nam nữ Hứa Chí Cường và Lưu Tiểu Yến đợi đó cho tôi, Lý Văn Kiều tôi tuyệt đối sẽ không làm pháo hôi.
Nếu đã xuyên đến đây rồi, tôi phải sống một cuộc sống thật tốt!” Lý Văn Kiều nằm trên giường, vung nắm đấm vào không khí.Sau khi xuyên đến đây, mặc dù thời gian cô tỉnh lại không nhiều, nhưng từ người nhà họ Lý cô cảm nhận được tình thân mà cô đã mất đi rất lâu, tuy rằng mỗi ngày cô đều sợ người nhà họ Lý sẽ phát hiện ra điều dị thường trên người cô, nhưng cô cũng đã xem người nhà họ Lý như người thân thật sự của mình.Nào ngờ người nhà họ Lý đã tìm giúp cô một lý do khiến cô thay đổi tính cách đó là sau khi đi dạo một vòng quỷ môn quan, tính cách thay đổi là chuyện rất bình thường.Người nhà họ Lý đáng thương còn không biết Lý Văn Kiều ban đầu đã chết rồi.Mấy ngày này Lý Văn Kiều luôn lúc tỉnh lúc mê, hai người Hứa Lưu vì vậy mà chột dạ, vẫn làm con rùa rụt cổ, không dám xuất hiện.Người nhà họ Lý vẫn chưa biết Hứa Chí Cường đã phản bội Lý Văn Kiều, bọn họ chỉ cảm thấy Lý Văn Kiều đã bệnh thành như vậy, mà người nhà họ Hứa vẫn không thèm đến thăm một lần nào, đây rõ ràng đã tỏ thái độ xem nhẹ Lý Văn Kiều rồi, bọn họ cần phải xem lại mối hôn sự này một lần nữa.Lý Văn Kiều là một người vô cùng lạc quan, có thể tự an ủi bản thân mình.
Người nhà của mình đều không còn nữa, thế giới loài người cũng đang bị virus nuốt chửng, gần như ngoại trừ xe, nhà cửa và bạn thân ra, thực sự không gì có thể khiến cô lưu luyến ở lại nơi đó nữa.Nguyên chủ lớn lên cũng giống cô, khuôn mặt búp bê bẩm sinh luôn mang theo nụ cười, làn da rất trắng, khi cười lên còn có một cái xoáy hình quả lê, không chỉ có làn da trắng, mà còn trẻ ra mười tuổi nữa! Chỉ là người hơi gầy, nhìn giống như bị suy dinh dưỡng, cao một mét sáu mươi lăm nhưng chỉ nặng hơn bốn mươi ký, toàn thân teo tóp, nếu như nuôi có da có thịt thì sẽ trở thành một nữ thần tình đầu vườn trường thanh khiết.
Suy nghĩ miên man, Lý Văn Kiều lại ngủ thiếp đi.
Trong mơ, cô mơ thấy một đời của nguyên chủ.Từ nhỏ cô gái đã được cha mẹ cưng chiều, được anh chị yêu thương, đối với cái thời đại trọng nam khinh nữ này, căn bản là chưa từng chịu khổ.Điều kiện gia đình của Lý Văn Kiều cũng được xem là hạng nhất ở cái niên đại gian khổ này, cha của Lý Văn Kiều là Lý Chí Nguyên, là thợ nguội cấp năm trong một xưởng sắt thép, mẹ cô Hoàng Tiểu Cầm là nhân viên tuyên truyền trong xưởng sắt thép, anh cả Lý Văn Bân làm tài vụ kế toán cho xưởng sắt thép, chị dâu cả Triệu Lan Lan là công nhân thời vụ Cung tiêu xã, anh hai Lý Văn Vũ là một quân nhân không quân.Lý Văn Kiều tâm tư đơn thuần, từ nhỏ mọi người đã trêu ghẹo cô là cô vợ nhỏ của Hứa Chí Cường, nên cô luôn chạy theo sau Hứa Chí Cường.Nhà Hứa Chí Cường đông con, kiếm ăn bằng nghề trộm cắp, cô bé thỉnh thoảng sẽ đưa cho Hứa Chí Cường một vài món ăn ngon, lớn hơn một chút, Hứa Chí Cường liền trực tiếp tìm Lý Văn Kiều đòi tiền.Lý Văn Kiều cảm thấy Hứa Chí Cường chính là chân mệnh thiên tử của mình, Hứa Chí Cường cảm thấy Lý Văn Kiều là túi tiền của mình, vì một cái công việc tạm thời này.
Hứa Chí Cường còn lén lút mượn Lý Văn Kiều hơn ba trăm đồng, ba trăm đồng này là do cô gái ngốc nghếch kia dành dụm được từ nhỏ cho đến lớn.Trong mắt người ngoài, bọn họ cho dù không định hôn thì sớm muộn cũng sẽ kết hôn mà thôi..