Sau khi Cố Tân Dư tốt nghiệp đại học thì bị điều tới Xưởng cơ khí Số Một của thành phố Giang Châu làm nhân viên kỹ thuật.
Anh mới hai mươi bốn tuổi nhưng đã là công nhân cấp tám.
Lương mỗi tháng là một trăm năm mươi đồng.
Cha mẹ anh đã mất từ lâu, người thân nhất của anh chính là bà ngoại ở mương Đinh Gia, người chú Cố Ái Quốc đang đi lính và ân sư Mãn Kỳ Chí. Trước khi bị đày đi, Mãn Kỳ Chí đã hứa với Cố Tân Dư, ông ấy sẽ cố gắng sống thật tốt, bảo Cố Tân Dư hãy yên tâm. Nhưng sao anh lại không lo được chứ? Cố Tân Dư đã liên hệ với rất nhiều người, chạy đôn chạy đáo nhưng vẫn không thay đổi được quyết định đi đày của Mãn Kỳ Chí.
Cuối cùng anh cố gắng xoay sở nên Mãn Kỳ Chí mới bị đày tới chỗ có thể nói là cũng không quá cực khổ.
Ngoài ra anh còn nhờ người giúp đỡ chăm sóc Mãn Kỳ Chí. Trong khoảng thời gian này tâm trạng của Cố Tân Dư rất tệ. Cố Tân Dư vô thức sờ tới sờ lui lên hòn đá, đột nhiên một màn hình xuất hiện trên không, điều đáng kinh ngạc là Cố Tân Dư không hề sợ hãi.Ngay sau đó, một giọng nói điện tử lóe lên: "Xin chào ký chủ, đây là hệ thống vấn đáp Vạn Giới.
Hệ thống phát hiện được ngài có một cơ hỏi đặt câu hỏi.
Xin vui lòng đặt câu hỏi và phần thưởng.
Số dư của tiền vấn đáp là năm mươi đồng.""Hệ thống hỏi đáp sao.
.
." Giọng của Cố Tân Dư vừa ấm áp lại vừa trầm thấp. Sau khi Lý Văn Kiều trồng lúa trong không gian xong, cô nghỉ ngơi một hồi rồi bước vào phòng hệ thống.Cô lướt qua một câu hỏi mới nhưng chưa kịp đọc câu hỏi thì đã thấy phần thưởng câu hỏi đáp năm mươi đồng và một cây bút máy.Lý Văn Kiều che miệng hét lên.
Một câu hỏi năm mươi đồng vấn đáp! Người đặt câu hỏi hôm nay đúng là thần bảo hộ của Lý Văn Kiều mà! Lý Văn Kiều lập tức nhìn câu hỏi, xắn tay áo chuẩn bị trả lời."Hôm nay bạn có vui không?” (Đề nghị trả lời có chất lượng, cao nhất có thể đạt được một cây bút máy và năm mươi đồng vấn đáp.)Lý Văn Kiều nhìn thấy câu hỏi này, không cần suy nghĩ đã trả lời ngay: "Hôm nay tôi rất vui! Bởi vì buổi trưa được ăn thịt kho tàu béo ngậy, bóng mỡ lại thơm phưng phức.
Vừa vào miệng đã tan, ngon không sao tả nổi.
Gần đây tôi đang thiếu năm mươi đồng vấn đáp.
Mà câu hỏi của bạn vừa vặn là năm mươi đồng.
Bạn thấy có trùng hợp không? Đối với tôi sự xuất hiện của bạn chẳng khác gì cỏ bốn lá.
Người ta đồn rằng cỏ bốn lá là cỏ may mắn.
Tôi đã tìm rất nhiều nơi, nhưng chưa bao giờ tìm được cỏ bốn lá.
Nhưng bây giờ đối với tôi sự xuất hiện của bạn chính là sự tồn tại của cây cỏ bốn lá kia!" Lý Văn Kiều vừa nói vừa nịnh nọt người đặt câu hỏi. Sau khi Lý Văn Kiều trả lời xong, cô chắp tay cầu xin người đặt câu hỏi xa lạ này có thể cho cô hết tiền vấn đáp. Mà bên đầu màn hình bên kia, khi Cố Tân Dư nhận được câu trả lời thì chậm rãi cười ra tiếng.
Anh dùng ngón tay thon dài đẹp đẽ chống trán, lắc đầu mỉm cười. Sau khi Cố Tân Dư nhìn chằm chằm màn hình một hồi rồi mời click vào chỗ “Dành toàn bộ khen thưởng.” Khi màn hình hiển thị đã phát thưởng xong, Cố Tân Dư mới đứng lên.
Anh thấy đói, hơi thèm thịt kho tàu, thế là đẩy ghế đi ra cửa. Cùng lúc đó, Lý Văn Kiều đang làm cơm tối với Cao Tú Quyên.
Hai người bọn họ vẫn chưa quyết định có nấu cơm chung với nhóm thanh niên trí thức kia không? Lý Văn Kiều đang tập trung nấu cơm nên không nghe được âm báo sai mã rung lên hết đợt này đến đợt khác từ hệ thống trong không gian.“Ting! Đã phát hiện được vết nứt thời không nửa tháng trước đã khiến hệ thống mẹ con của thời không này thất lạc.
Ting ting ting! Đã phát hiện năng lương hệ thống con cạn kiệt, đã sập nguồn.” Giọng nói của Tiểu Vấn trở nên gấp gáp. Hai ba phút sau. “Ting! Hệ thống con đã bị thu về.
Đã quét mã xác nhận trong thời không này không còn hệ thống nào khác.” Giọng nói của Tiểu Vấn trở nên đều đều.
Màn hình chớp đỏ, sau đó khôi phục yên lặng. Mà Lý Văn Kiều hoàn toàn không biết những chuyện này. Cùng lúc đó trong ký túc Xưởng cơ khí Số Một thành phố Giang Châu, hòn đá màu đỏ trên bàn của Cố Tân Dư trở thành bột phấn, sau đó lại khi bị gió từ cửa sổ thổi bay đi hết.
Cây viết máy trên bàn của Cố Tân Dư cũng biến mất theo..