Xuyên Qua Ai Nói Ta Là Yêu Nghiệt Đê Tiện

Thời gian trôi rất nhanh, chớp thoáng đã tới tháng năm, mắt thấy quá hai ngày nữa là Đoan Dương, mỗi nhà trong kinh thành đều treo xương bồ, ngải thảo, mắt cá chân tiểu hài nhi bị quấn năm màu sợi tơ, cầu nguyện ôn dịch rời xa, cả nhà an khang.

Đây là Đoan Dương đầu tiên sau khi Bách Thần tự lập môn hộ, Băng Nhi cùng Như Ý cũng sớm chuẩn bị.

Xương bồ cùng ngải thảo đã treo trước cửa, cái bình hột vịt muối cũng chuẩn bị tốt, lá gói bánh chưng đã sạch sẽ tiêu độc, nhân bánh chưng cũng đều chuẩn bị đầy đủ hết.

Sau khi bọn họ giúp Bách Thần bố trí nhà cửa, toàn nhà của Tiêu Lẫm cũng cùng nhau bố trí.

-- dù sao ở  trong lòng bọn họ, hai cái sân này sớm hay muộn sẽ thông nhau thôi.

Băng Nhi thêu cho Bách Thần túi hương, còn thêu cho Tiêu Lẫm một cái, hoa văn giống nhau, nhìn qua phi thường giống túi hương tình nhân.

Tiêu Lẫm sau khi biết được, thưởng Băng Nhi năm lượng bạc.

Bách Thần nhắm hai mắt nằm ở dưới giàn nho hóng mát, thầm nghĩ hai người các ngươi có phải cho rằng ta nhắm mắt thì sẽ không nghe thấy hay không, lại còn lộ liễu như thế!

Nửa tháng trôi qua, hắn rốt cuộc rõ ràng Tiêu Lẫm là thật tâm, hôm nay là tết Đoan Dương cả nhà đoàn tụ, Tiêu Lẫm lại chạy đến đây.

Hắn cũng không muốn níu kéo Tiêu Lẫm, bản thân hắn ghét nhất ái muội, cũng khuyên Tiêu Lẫm rất nhiều lần, để hắn từ bỏ mình, cố tình người này chết sống không đồng ý, còn lộ ra biểu tình trầm mặt ảm đamh “Ta chỉ là thích ngươi, muốn cùng ngươi làm bằng hữu mà thôi”, hắn cũng không nói lời tàn nhẫn được, chỉ có thể như vậy thật không minh bạch, Bách Thần cũng đau đầu.

-- có một ý nghĩ nào đó nói, hắn thích Tiêu Lẫm, cùng Tiêu Lẫm ở chung cũng thực thoải mái, chỉ là không thể càng thêm thân mật, hắn không làm được.

Trong viện truyền đến mùi bánh chưng nấu, còn có mùi tương thịt bò Bách Thần cố ý dặn dò Băng Nhi làm, làm bụng hắn đói càng thêm đói.

“Giác bánh chưng sắp được rồi.” Băng Nhi mặt tạp dề, từ nhà bếp thò ra nửa thân mình, cười tủm tỉm nói, “Tiểu thiếu gia, thế tử gia, rất nhanh sẽ có thể ăn cơm, ăn ở trong phòng hay là ở trong viện nha?”

“Ở trong viện đi.” Bách Thần mở mắt ra, ngồi dậy, nhìn Tiêu Lẫm, “Hôm nay là ngày cả nhà đoàn tụ, ngươi nên trở về bồi Vương gia Vương phi. Còn có Tiểu Mạt, nàng hiện tại chỉ có một mình ngươi là đại ca.”

“Yên tâm đi, buổi tối trở về bồi bọn họ.” Tiêu Lẫm ngồi trên ghế đá, “Vương phủ buổi tối mới có thể cùng nhau dùng bữa.”

“Đúng vậy, xem trí nhớ của ta.” Bách Thần nghĩ tới, vương phủ mọi người đều bận chuyện quan trọng, muốn cả nhà ăn cơm đều là buổi tối.

Ngẫm lại hắn rời vương phủ cũng không mấy tháng, lại cảm thấy giống như đã thật lâu thật lâu.

Như Ý bưng bò kho nấu đậu tương cùng trứng vịt, lại lấy vò rượu hùng hoàng tới.


“Hai vị chủ tử mời uống rượu trước, giác bánh chưng lát nữa sẽ xong ngay.”

“Ngươi đi giúp Băng Nhi đi.” Tiêu Lẫm ngăn cản động tác rót rượu của Như Ý, “Để ta.”

“Dạ.” Như Ý ngoan ngoãn mà rời đi.

“Ăn tùy tiện một chút, Tiêu huynh không cần để ý.” Bách Thần không dự đoán được hôm nay Tiêu Lẫm sẽ đến, cũng không chuẩn bị ăn uống linh đình.

Tiêu Lẫm đem rượu hùng hoàng rót vào ly, “Có rượu có thịt có bánh chưng, chổ nào tùy tiện? Sơn trân hải vị không bằng hương vị binh thường.”

“Ngươi đã nói thế, làm chủ nhân, ta cũng không cần băn khoăn” Bách Thần bưng chén rượu nhấp một ngụm.

“Quan trọng không phải ăn cái gì, mà là cùng ai ăn.” Tiêu Lẫm nâng chén, “Đoan Dương an khang.”

“Đoan Dương an khang.” Bách Thần làm lơ lời âu yếm của hắn, cùng hắn cụng ly.

-- hắn thật sự không biết nên nói cái gì, Tiêu Lẫm nghiêm trang thổ lộ hắn cũng không phản cảm, nhưng là tựa hồ cũng không có cái loại cảm giác mặt nóng tim đập.

Rất nhanh  Băng Nhi đem bánh chưng bưng lên.

Bánh chưng tản ra từng trận thanh hương, đây là hương vị đặc biệt của ngày Đoan Dương.

“Sao lại còn gói hai loại dây thừng?” Tiêu Lẫm hiếu kỳ nói.

“Hồi thế tử gia, ở đây có hai loại nhân.” Băng Nhi giới thiệu, “Một loại là mứt táo vẫn thường ăn, một loại khác……”

“Một loại khác sao ~” Bách Thần cười nói, “Ngươi nếm thử sẽ biết.”

“Thế tử gia, đây là thiếu gia dạy ta làm, ngài nhất định phải nếm thử.” Băng Nhi nói, “Nghe nói Giang Nam bên kia đều ăn nhân này!”

Bách Thần cầm lấy bánh chưng cột dây màu đỏ đưa cho Tiêu Lẫm, “Ngươi thử xem.”

Tiêu Lẫm nghi hoặc lột bánh chưng, cắn một ngụm, trên mặt lộ ra biểu tình nghi hoặc, “…… Thịt?”


“Đúng vậy.” Bách Thần nói, “Cẩn thận nếm thử, ăn ngon không?”

“Ăn rất ngon.” Tiêu Lẫm nói, “Ta từng đi qua Giang Nam vài lần, nhưng chưa từng trải qua Đoan Dương ở đó, cũng không biết bọn họ ăn bánh chưng khác kinh thành nhiều như thế.”

Bách Thần lột cái bánh chưng ngọt: “Vị ngọt cùng vị thịt hài hòa lẫn nhau, ăn ngon là được.”

Bách Thần đời trước ở huyễn quốc, ăn bánh chưng đều là ăn nhân thịt, hắn cũng là xuyên đến nơi này mới biết được nguyên lai bánh chưng cũng có vị ngọt.

“Có đạo lý.” Tiêu Lẫm gật đầu, “Bao dung cho nhau mới có thể hiểu đối phương.”

Bách Thần:……

Hắn chỉ đang nói bánh chưng mà thôi, cũng không có thả thính ai đâu nha……

Bất quá, băng sơn này có giác ngộ như vậy, cũng không tồi.

……

“Gần đây ngươi không cần bận bịu đến tối mặt tối mày, ta cũng yên tâm không ít.” Tiêu Lẫm lột cho Bách Thần một cái bánh chưng thịt, “Cái này ăn ngon, ngươi cũng ăn một cái.”

“Được.” Bách Thần nói, “Ngươi nói cũng đúng, gần đây thật đúng là thanh nhàn không ít.”

Đại Lý Tự không có đại án gì, các nơi yêu cầu bàn lại trọng án cũng không có, Bách Thần chỉ cần đúng hạn điểm danh, đúng hạn đến Đại Lý Tự là được.

Biên quan cũng cực kỳ bình tĩnh, người Đột Kiệt lui về lãnh địa của mình, đã lâu cũng không có quấy rầy bá tánh biên quan, chiến tranh còn chưa bắt đầu đã kết thúc.

Đội hộ vệ của Tiêu Lẫm bọn họ cũng không hề sắp xếp gì, cách hai ngày đều sẽ thao luyện tuần tra, những công tử ăn chơi trác táng bị Tiêu Lẫm luyện tập kêu khổ không ngừng, nhưng hiệu quả lại phi thường tốt, toàn bộ đội tinh thần đều phi thường tốt.

Hoàng đế không hề trầm mê sắc đẹp, mỗi ngày đều lên triều, cuộc sống này đột nhiên thái bình an nhàn, quốc phú dân cường, vui sướng hướng vinh.

Gió êm sóng lặng như vậy, thật sự sẽ an khang vững vàng mãi sao?

Bách Thần trong lòng không biết vì sao có một tia bất an.


Thật giống như những thứ tốt đẹp, chung quy đều là hư ảo.

Mọi chuyện êm đẹp, trong tiểu viện mát mẻ, hai người uống rượu ăn thịt, thực sự có loại cảm giác ấm áp.

Tiểu Hoa cũng bay qua tới xem náo nhiệt, muốn nếm thử bánh chưng hương thịt.

-- đương nhiên, yêu cầu này lập tức bị Tiêu Lẫm nghiêm khắc cự tuyệt.

Tiểu Hoa biết nó không thể ăn cái này, cũng không giận, đậu ở trên vai Bách Thần, nhìn bọn họ ăn cơm uống rượu.

“Nhìn thế nào cũng giống một nhà ba người.” Băng Nhi vỗ vỗ Như Ý đang rửa nồi, “Ngươi cảm thấy sao?”

“Cẩn thận lại bị tiểu công tử nghe thấy.” Như Ý ngừng tay, nhìn lại trong viện, “Rất giống, đáng tiếc a.”

Băng Nhi tự tin tràn đầy nói: “Yên tâm đi, bọn họ nhất định sẽ hòa hảo như lúc ban đầu.”

……

“Phanh phanh phanh --”

Hai người mới vừa ăn xong cơm trưa, viện môn đột nhiên bị gõ vang.

Băng Nhi kéo tay áo chạy ra, Bách Thần làm cái thủ thế, “Ngươi làm chuyện của ngươi, ta đi mở cửa.”

“Dạ, tiểu thiếu gia.”

Bách Thần đứng dậy, “Ta đi mở cửa.”

Tiêu Lẫm gật đầu, “Được.”

Bách Thần đi đến trước cửa, “Xin hỏi là vị nào?”

“Là tiểu nữ.” Ngoài cửa thanh âm thực ôn nhu, cũng thực xa lạ, Bách Thần xác nhận chính mình cũng không biết chủ nhân thanh âm này.

“Tiểu nữ ở toà nhà bên cạnh tên Trinh Nương.” Nàng lập tức tự báo gia môn, “Ta tới đưa bánh chưng cho ngài.”

Nói Trinh Nương hắn liền hiểu, chính là mỹ nữ ở tại cách vách.

Trương Đại Nương cùng Băng Nhi chơi thân, hai nhà cũng thường thường đưa đồ ăn nhà mình làm, ngay cả Bách Thần cũng cùng Trương Đại Nương chậm rãi quen thuộc, đã biết cô nương nhà nàng tên Trinh Nương, nhưng cũng không hơn.


Trước đây vẫn luôn là Trương Đại Nương tặng đồ, không biết hôm nay tại sao chủ nhân tự mình lại đây.

Bách Thần mở cửa ra, nữ tử đứng ở cửa phi thường đẹp, so với trong bóng đêm ngày đó nhìn qua càng thêm mỹ lệ động lòng người, chỉ là thân mình có chút đơn bạc gầy yếu. Nàng cầm trong tay hộp đồ ăn, lễ phép mà đứng ở sau cửa hai bước.

Nhìn thấy Bách Thần, nàng hành lễ, “Quấy rầy công tử.”

Bách Thần chắp tay nói, “Cô nương khách khí, giữa trưa còn tự mình đưa thức ăn lại đây, Trương Đại Nương đâu.”

“Trương ma ma đi ra ngoài bốc thuốc, tiểu nha hoàn đang giặt đồ, tiểu nữ tử liền chính mình đến đây.” Trinh Nương tư thái ưu nhã, thanh âm ôn nhu, “Mấy ngày trước đây Băng Nhi cô nương đưa tới rượu trái cây rất ngon, hôm nay tiểu nữ đem đến mấy cái giác bánh chưng biểu lòng biết ơn, đây là tiểu nữ tự làm, không đẹp mắt lắm, mong công tử không cần để ý.”

Bách Thần tiếp nhận hộp đồ ăn, cũng không biết trò chuyện gì, chỉ nói: “Đa tạ cô nương.”

Trinh Nương ôn nhu mà cười cười, “Tiểu nữ trở về đây.”

“Cô nương đi thong thả.”

Trinh Nương hành lễ, xoay người rời đi.

Lúc nàng xoay người, Bách Thần mày nhăn lại.

Trinh Nương mặc váy vàng nhạt, bởi vì có chút đơn bạc, nàng còn cố ý quấn trên vai một cái khăn lụa, nhưng ở phía sau không có che hết, Bách Thần thấy từng đạo vệt đỏ, dấu vết rất sâu, có nơi đều sưng đỏ sưng tím.

Đây là rõ ràng là dấu vết bị roi quất.

Bệnh nghề nghiệp tái phát Bách Thần theo bản năng gọi Trinh Nương lại.

Trinh Nương quay đầu, ánh mắt nghi hoặc, “Công tử?”

“Cô nương ngươi…… Không có việc gì đi?” Bách Thần đột nhiên nghĩ đến thời đại này, ngoại thất tiểu thiếp đều là vật sở hữu riêng của nam chủ nhân, có thể tùy ý đánh chửi, hắn như vậy có không phải là quản chuyện người khác sao? Vì thế, vòng vòng mấy lần.

Trinh Nương ngẩn người, theo bản năng đem khăn lụa phía trước ôm ôm, “Đa tạ công tử quan tâm, tiểu nữ rất tốt.”

“Nếu cần hỗ trợ, kêu Trương Đại Nương lại đây nói với ta là được.” Nghĩ nghĩ, Bách Thần cuối cùng cũng chỉ có thể nói như vậy.

Trinh Nương lộ ra tươi cười cảm kích: “Được.”

Bách Thần đóng cửa lại, nghĩ những vết thương đó, cúi đầu mới vừa đi được hai bước liền đụng vào lồng ngực Tiêu Lẫm.

…… Người này khi nào đã lại đây, còn lặng yên không một tiếng động!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận