Xuyên Qua Ai Nói Ta Là Yêu Nghiệt Đê Tiện

Vài tên binh lính khỏe mạnh nâng La Tam lên, vội vã khiêng cậu về phía lều của quân y.

Việc này có chút kỳ quặc vì thế Khang Vương quyết định tự mình đi theo bọn họ xem thử.

Ông quay đầu lại nói với mấy tiểu bối: “Các ngươi không có việc gì thì có thể hồi phủ.”

Bách Thần đang định dùng tay chạm nhẹ vào Tiêu Lẫm nhắc y không cần trở về, liền nghe Tiêu Lẫm nói.

“Phụ thân, con đối với việc này cảm thấy rất hứng thú, cũng muốn đi đến chỗ quân y xem thử.”

Làm tốt lắm.

Bách Thần đối với việc kỳ lạ này cũng phi thường hứng thú, hiện tại Tiêu Lẫm đưa ra yêu cầu đi theo xem liền xem như không còn đột ngột vô lễ nữa.

Khang Vương gật đầu, “Vậy thì đi cùng ta.”

Tiêu Xuyên thật sự không muốn đi, nhưng thấy hảo đệ đệ của gã muốn đi, gã liền không thể một mình hồi phủ được, nếu không sẽ có khả năng làm cho phụ thân bất mãn, vậy nên gã nói ngay: “Con cũng đi.”

Triệu tướng quân không ngờ một binh lính bình thường bị thương thôi vậy mà làm cho toàn gia Vương gia chú ý. Nếu thủ trường đã muốn đi, làm phó thủ như lão cũng không thể không cùng đi.

Trên đường nghe Triệu tướng quân giới thiệu, Bách Thần mới biết được quân y nguyên lai không phải do Khang Vương và Triệu tướng quân thông báo chiêu mộ mà là từ thái y viện mỗi năm phái ba đại phu thay phiên đảm nhiệm.

Bởi vì những binh lính tinh nhuệ này vẫn luôn đóng quân ở vùng ngoại thành, mà đường xá từ kinh thành đến quân doanh lại khá xa xôi vì thế mỗi ngày đi đi về về vô cùng bất tiện. Để giải quyết vấn đề này, ba đại phu liền cho từng đồ đệ của mình thay phiên nhau lại trong quân doanh, hai ngày một vòng đổi, đồng nghĩa với đi làm hai ngày nghỉ bốn ngày, xem ra cũng khá nhẹ nhàng.

Đương nhiên, cách làm này chỉ có thể sử dụng trong thời bình, nếu gặp phải thời chiến, ba quân y này nhất định phải cùng nhau ra tiền tuyến.

Lều quân y được dựng cạnh kho lúa, đều thuộc bên hậu cần. Vừa đến nhìn thấy vài tên binh lính đưa La Tam đến đều quy củ đứng trước cửa lều.

“Báo cáo tướng quân, Khâu đại phu nói quả thật La Tam bị nội thương.” Binh lính da ngăm hành lễ nói.

“La Tam gần đây bị người ta đánh? Hay là từng cùng người khác đánh nhau?”

Binh lính da ngăm nói: “Tiểu đội của chúng thần vẫn luôn thân như huynh đệ, sẽ không phát sinh việc ẩu đả, với lại tính cách của La Tam bình thản, cũng sẽ không cùng người khác đánh nhau.”

“Ừ, ta đã biết.” Khang Vương nói, “Các người ở đây chờ.”

Dứt lời liền vén rèm đi vào.

Không gian trong lều rất lớn, chia làm vài khu riêng, có hỏi khám, bốc thuốc, còn dành ra một chỗ treo mành cho người bệnh nghỉ ngơi.

Thời điểm mấy người Bách Thần đi vào, La Tam đã bị nâng vào mành. Quân y ở trong mành đang tiến hành cứu chữa cho La Tam, một người thiếu niên thanh tú bận rộn tới lui, người này chắc là đồ đệ của đại phu trực ban ngày hôm nay.

Trừ bỏ thiếu niên kia, Bách Thần còn thấy một người quen.

Là Đại Lý Tự Khanh Lạc Lan Dạ.

“Hạ quan kính chào Vương gia.” Lạc Lan Dạ thấy Khang Vương vào cửa, vội chắp tay hành lễ.

Cậu mặc một thân thường phục màu xanh lá, búi tóc trên đầu chỉ cài một cây trâm gỗ, nhìn vô cùng điều thấp và mộc mạc.

“Lạc đại nhân?” Khang Vương có chút kinh ngạc, “Ngọn gió nào đem ngươi đến đây.”

“Hạ quan và Khâu đại phu là đồng hương, bởi vì có một án tử khiến hạ quan khó hiểu, vì thế sáng sớm hôm nay định đi đến phủ y thỉnh giáo một ít. Nhưng không ngờ y bảo với hạ quan là muốn cùng y ngồi xe ngựa đến một nơi không, thấy hôm nay bản thân được nghỉ phép, liền cùng y leo lên xe ngựa, không nghĩ tới y lại đem ta đến nơi này.” Lạc Lan Dạ giải thích: “Thỉnh Vương gia yên tâm, hạ quan biết quy củ trong quân doanh, từ lúc đến tới giờ vẫn chỉ tới lui bên trong lều này thôi, chưa từng tùy ý đi ra ngoài.”

“Lạc đại nhân nói quá lời. Ngươi là người tâm tính chính trực, cương trực công chính, lại biết pháp thủ pháp, ta đối với người tất nhiên là trăm phần tin tưởng.” Khang Vương cười nói, “Không cần phải khách khí như thế.”

Lạc Lan Dạ chắp tay, “Đa tạ Vương gia.”

“Triệu tướng quân, biệt lai vô dạng.” Lạc Lan Dạ chắp tay.

“Lạc Đại Nhân.” Triệu tướng quân xưa nay đối với quan văn không có quan cảm tốt gì, chắp tay chào hỏi cho có lệ.

Lạc Lan Dạ tất nhiên biết rõ bị lão xem nhẹ, nhưng cũng không buồn bực, vẫn khách khí như cũ.

Từ xưa đến nay, quan văn và quan võ đều chướng mắt lẫn nhau, ở tân triều vẫn tồn tại tình huống như thế. Đặc biệt là quan văn tự cho là có tài nên đối với quan võ rất là khinh thường.

Nhưng Lạc Lan Dạ rõ ràng xuất thân từ trạng nguyên nhưng lại không có cậy tài khinh người, bụng đầy kinh luân vẫn chưa biến thành toan thủy. Bách Thần có chút bội phục với sự độ lượng và trí tuệ của cậu.

Mấy người Tiêu Lẫm theo sau cũng cùng với Lạc Lan Dạ chào hỏi.

“Oan á lần trước tức phụ hiếu thuận biến hung thủ cảm tạ ngươi cấp manh mối cho ta.” Lạc Lan Dạ thấy Bách Thần liền nhớ tới cái án tử kia, cũng không lay động đến đại quan, nói thẳng lời cảm tạ.

Bách Thần chắp tay nói: “Lạc đại nhân ngài khách khí, ta cũng chỉ nói ra suy nghĩ mà thôi.”

“Quan trọng chính là suy nghĩ mới này.” Lạc Lan Dạ nói: “Chúng tôi xử án quá nhiều, có đôi khi sẽ tạo thành lối suy nghĩ cố hữu, như vậy không tốt.”

Bách Thần khiêm tốn cười, không cần phải nhiều lời nữa.

“Vương gia, ngài là muốn tự mình thăm hỏi tên binh lính vừa mới bị thương kia sao?” Lạc Lan Dạ nói, “Hạ quan nghe Khâu đại phu nói tình huống của hắn rất nghiêm trọng, nếu đưa tới muộn sợ là tánh mạng khó cứu.”

“Việc này nói đến có chút kỳ quái.” Khang Vương nhíu mày, “Cho nên ta mới lại đây nhìn xem.”

Lạc Lan Dạ vừa nghe sự tình kỳ quái, bệnh nghề nghiệp tức khắc phát tác, “Chuyện gì kỳ quái? Vương gia có thể nói cho hạ quan nghe một ít không?”

“Vừa lúc ngươi nổi danh là thần đoạn, nói cho ngươi nghe một chút cũng tốt, có lẽ ngươi có thể tìm ra đáp án.”

Khang Vương đem toàn bộ sự tình ban nãy nói một lần cho Lạc Lan Dạ nghe.

Lạc Lan Dạ nghe mày liền nhíu lại.

“Đã xác thực bên ngoài toàn thân không có miệng vết thương sao?” Cậu châm chước nói, “Hạ quan thấy La Tam có làn da ngăm đen, có lẽ miếng vết thương biến đạm, trùng với màu da nên không rõ ràng, nội thương nghiêm trọng bên ngoài thân không thể nào không có chút đặc thù nào rõ ràng.”

Khang Vương vuốt râu, “Lạc đại nhân nói cũng có đạo lý, chờ Khâu đại phu làm kiểm tra cẩn thận liền sẽ có đáp án xác thực.”

Đang lúc chờ đợi, Lạc Lan Dạ đột nhiên hỏi: “Bách công tử, ngươi nghĩ việc này thế nào?”

Người thanh niên này ý nghĩ rõ ràng, tư duy nhanh nhẹn, cậu có chút muốn nghe xem ý kiến của hắn.

Bách Thần trực tiếp trả lời: “Ta nghĩ La Tam bị người khác đánh tạo thành nội thương nghiêm trọng.”

Theo Bách Thần quan sát, vị Lạc đại nhân này chán ghét nhất là hạng người cố lộng huyền hư chuyên đi đánh thái cực, cho nên muốn nói cái gì liền nói thẳng cái đó là được, không cần đi loanh quanh, như vậy ngược lại sẽ thu được hảo cảm không tồi.”

Khang Vương nói:”Mới vừa rồi ta đã hỏi một binh lính trong tiểu đội của La Tam, hắn nói tiểu đội bọn họ thân như huynh đệ, sẽ không phát sinh ẩu đả.”

“Vương gia, lời này không thể hoàn toàn tin tưởng.” Lạc Lan Dạ nói, “Là người liền có thể nói dối.”

Khang Vương: “Xem ra chỉ có thể chờ La Tam tỉnh lại rồi tiến hành dò hỏi.”

“Từ thương thế của La Tam mà phán đoán, người đánh hắn nhất định đã ra tử thủ, hoặc là do quần ẩu mà tạo thành. Nhưng nếu đã ra tay nặng đến thế thì không có khả năng trên người La Tam không để lại bất cứ dấu vết gì.” Lạc  Lan Dạ vuốt càm, lẩm bẩm tự nói.

Đúng lúc này, Khâu đại phu xốc màn “Phòng trị liệu” đi ra.

Nhìn qua Khâu đại phu cùng với Lạc Lạn Dạ tuổi tác không sai biệt lắm, khuôn mặt khá trắng và bộ dáng lịch sự văn nhã.

“Thuộc hạ vấn an Vương gia.” Thanh âm không hợp với vẻ văn nhã bên ngoài, giọng anh có chút trầm thấp.

“La Tam thế nào?” Khang Vương hỏi.

Khâu đại phu nói: “Khỏi bẩm Vương gia, nội tạng tên binh lính này bị hao tổn, nội thương nghiêm trọng, thần đã khẩn cấp bảo trì tính mạng của hắn. Hiện tại vẫn còn đang chìm trong hôn mê, phải tĩnh dưỡng trên giường ít nhất một tháng.”

“Khi nào sẽ tỉnh?” Khang Vương hỏi.

“Còn tùy tình hình, phỏng chừng sớm nhất cũng phải đến ngày mai.”

“Trên người La Tam có dấu vết của việc ẩu đả hay có miệng vết thương gì không?” Khang Vương lại hỏi.

“Trên người hắn không hề có dấu vết, cũng không có dấu vết do ẩu đả.”

Nói cách khác, chính là không nhìn ra điều gì.

“Này không hợp với lẽ thường.” Lạc Lan Dạ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, “Chịu trọng thương nghiêm trọng như thế làm sao một dấu vết cũng không có?”

Khâu đại phu cũng lộ ra thần sắc bất đắc dĩ, “Cái này ta cũng thật sự không hiểu, cũng may ta chỉ phụ trách cứu người, không cần phải tìm ra nguyên nhân bị thương, bằng không ta thật sự phải viết đơn nhận lỗi xin từ chức.”

“Vương gia, thần còn phải viết đơn thuốc sau đó bảo đồ đệ đi nấu thuốc, mệnh La Tam đều dựa vào thuốc này.” Khâu đại phu nói, “Có việc gì ngài cứ kêu thần là được.”

Khang Vương gật đầu, “Đi nhanh đi.”

Khâu đại phu lui về, hiện trường có chút an tĩnh.

“Lời Khâu đại phu nói các ngươi cũng đã đều nghe thấy.” Khang Vương nói, “Đang ngươi nghĩ như thế nào?”

Vốn tưởng rằng là việc nhỏ, lại đây nhìn qua cái rồi về, không ngờ lại gặp trạng huống kỳ quái đến thế. Dựa vào tính tình Khang Vương, việc này không tra rõ liền không cho qua.

Lạc Lan Dạ chau mày, “Hạ quan còn chưa nghĩ ra mối liên hệ trong việc này.”

Đối với Tiêu Xuyên mà nói, loại tiểu tốt này cho dù có chết thì chẳng có liên quan gì đến gã. Gã căn bản không có tâm tình đi nghiên cứu La Tam vì cái gì mà bị thương, càng không hiểu vì sao phụ thân lại hứng thú bừng bừng như vậy, vì thế gã quyết định nói cho có lệ.

“Con cũng nghĩ không ra.”

Khang Vương có chút thất vọng, ánh mắt quét về phía Tiêu Lẫm và Bách Thần.

Nghĩ đến cảnh tượng lần trước Bách Thần ở trong hoàng cung giúp Lạc Lan Dạ phân tích vụ án, trong lòng vừa động, không chừng đứa nhỏ này sẽ có suy luận.

“Thần nhi, con có manh mối gì không?”

“Con cho rằng đây là án khi dễ người.” Bách Thần nói ra lời này làm mọi người đều vạn phần kinh ngạc, “Nội thương của La Tam không phải một lần mà hình thành, mà là do ẩu đả quanh năm suốt tháng gây ra.”

“Nếu vậy thì không hợp lý.” Lạc Lan Dạ lập tức nghi ngờ, “Nếu do quanh năm suốt tháng bị đánh, trên người La Tam nhất định phải dày đặc các vết thương hoặc sẹo, chứ không giống như hiện tại, cái gì cũng chẳng có.”

“Lạc đại nhân, ẩu đả tầm thường tự nhiên sẽ lưu lại dấu vết, nhưng nếu hung thủ áp dụng phương pháp đặc thù để đánh thì liền có khả năng làm người bị hại phải chịu thống khổ, nhưng bên ngoài chằng hề lưu lại chút dấu vết nào.”

“Trên đời này có tồn tại phương pháp âm độc tàn nhẫn như vậy?” Khang Vương kinh ngạc.

“Chỉ có suy luận như thế mới có thể giải thích được tình huống của La Tam.”

Bách Thần thầm nghĩ đó là do cổ nhân không nghĩ đến mấy thứ cặn bã như vậy thôi. Ở thời đại của hắn, có rất nhiều xã hội đen cho vay nặng lãi sẽ dùng chiêu đó đối phó người thiếu nợ, làm cho bọn họ nhận tất cả nỗi đau da thịt nhưng lại không hề để lại bất luận miệng vết thương nào.

“Tạm thời cho rằng suy luận của ngươi là đúng đi.” Lạc Lan Dạ rất có hứng thú mở miệng, “Như vậy thì hung thủ đã dùng phương pháp nào mới có thể đánh mà không lưu lại một tia dấu vết nào?”

“Vừa rồi ta đột nhiên nhớ đến, trước kia từng ở trong thoại bản thấy qua, đó là một loại khổ hình thất truyền, chính xác là dùng một tầng đồ vật có độ dày nhưng không có ngạnh che trước ngực phạm nhân, sau đó dùng vật thể mãnh liệt đấm vào phần ngực được đồ vật kia che chắn. Như thế phạm nhân sẽ khốn khổ tận cùng nhưng không để lại dấu vết.” Bách Thần nói bừa mà sắc mặt không thay đổi, “Tuy nói đây là chuyện cổ nhưng chưa chắc là không có khả năng xảy ra.”

“Cách một tầng đồ vật thật sự có thể làm người bị thương sao?” Lạc Lan Dạ là quan văn, sự đời nhạy bén nhưng đối với đánh nhau này kia lại là khuyết điểm.

Tiêu Lẫm nói: “Sẽ. Cho dù cách áo giáp, chỉ cần nắm tay đối phương đủ ngạnh, lực đủ mạnh, vẫn có thể như thường đánh cho đối thủ có cảm giác thống khổ.”

Nhờ lời Bách Thần nhắc nhở, y lập tức suy nghĩ cẩn thận khả năng này. Rõ ràng có rất nhiều điều đã biết từ trước nhưng hoàn toàn không thể đem chúng liên hệ với nhau cho ra phương pháp Bách Thần nói. Hoặc là có thể nói do bọn họ quen dùng đao thật kiếm thật đánh nhau mà quên đi hay xem nhẹ các chiêu số nham hiểm.

Người âm độc như vậy, thật đáng khinh thường.

Khang Vương hỏi: “Vậy vật như thế nào mới làm người bị thương không để lại dấu vết? Vật như vậy có thể có trong quân doanh sao?”

“Tùy ý, còn phần trong doanh trại có hay không sao?” Ánh mắt Bách Thần nhìn về phía tiểu biên tùy ý bày, những đệm hương bồ dành cho người ngồi nghỉ ngơi.

Triệu tướng quân vẫn luôn không nói chuyện đưa ra đáp án khẳng định, “Loại đệm hương bồ này mỗi lều đều có, dành cho các tướng sĩ ngồi trên mặt đất.”

“Vậy đúng rồi.” Bách Thần cầm lấy một cái đệm hương bồ, “Cá nhân ta suy đoán, hung thủ dùng chính là loại này để đánh.”

……….

22/1/2020

Quà Tết nì~~~~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui